Không gian trước mặt Bạch Cẩm nổi lên gợn sóng, Công Minh, Vân Tiêu, Vũ Dực Tiên, Khổng Tuyên và Ô Vân Tiên từ trong gợn sóng bước ra.
Bạch Cẩm hỏi: "Đây là lần đầu tiên các ngươi giao thủ với đối thủ cùng cảnh giới nhỉ? Cảm giác thế nào?"
Triệu Công Minh cảm khái: "Không hổ là Yêu Thánh có thể sống sót trong cuộc chiến Vu Yêu, quả nhiên bọn hắn rất mạnh. Nếu xét về lĩnh ngộ đại đạo thì ta không bằng Thương Dương Yêu Thánh."
Ô Vân Tiên cười ha hả nói: "Đối thủ của ta rất dễ đối phó, tên Lục Áp kia quá yếu, bị ta đánh chỉ có nước chạy trối chết."
Khổng Tuyên tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Đối thủ của ta là Phi Liêm Yêu Thánh, hắn am hiểu Bất Tử pháp tắc, có một loại thần thông là tự bạo. Trong lúc giao chiến, nếu bị ta áp chế hắn sẽ ngang nhiên tự bạo, phóng ra uy năng cường đại, thậm chí không gian Tiên Thiên Ngũ Hành của ta cũng bị hắn tự bạo phá vỡ."
Triệu Công Minh thốt lên đầy kinh ngạc: "Tự bạo mà ngươi nói là loại tự bạo mà ta hiểu sao? Loại bùm một phát là thần hồn câu diệt ấy hả?"
Khổng Tuyên gật đầu: "Là nó đấy, tuy không đến mức thần hồn câu diệt nhưng uy năng cũng rất khủng khiếp.
Đối với chúng ta mà nói, tu vi tự bạo là thủ đoạn đồng quy vu tận cuối cùng, nhưng hình như hắn có thể sử dụng không giới hạn, mỗi lần tự bạo đều khiến bản thân nổ tan xương nát thịt, sau đó lại cấp tốc hội tụ phục hồi."
Vân Tiêu cạn lời: "Đây chẳng phải là chơi xấu sao?"
Khổng Tuyên gật đầu bất đắc dĩ: "Bất tử ngang ngược như thế đó!"
Bạch Cẩm bật cười ha hả: "Kẻ có thể trở thành Chuẩn Thánh tất nhiên đều là tiên kiệt trong hồng hoang, các ngươi có thể chiếm ưu thế đã nằm ngoài dự đoán của ta rồi."
Trong lúc bọn hắn nói chuyện, một con Kim Bằng từ phương Tây bay đến, dưới vuốt Kim Bằng túm một con Kim Thiền béo mập.
Kim Bằng như một đám mây đen lao thẳng xuống. Ánh sáng lóe lên, nó biến thành Dương Tiễn mặc khôi giáp oai phong lẫm liệt. Một đám mây đen nâng Kim Thiền trôi lơ lửng bên cạnh.
Dương Tiễn chắp tay thi lễ chào hỏi: "Bái kiến sư bá, bái kiến chư vị sư thúc, chào sư tỷ!"
Bạch Cẩm khẽ gật đầu nói: "Đứng lên đi! Không cần đa lễ."
Đám Triệu Công Minh, Vân Tiêu cũng mỉm cười gật đầu. Hiện tại Dương Tiễn đang nhậm chức ở Chấp Pháp Thần Điện, thường hay tiếp xúc với bọn hắn nên đám Triệu Công Minh cũng có ấn tượng tốt với Dương Tiễn.
Dương Tiễn thẳng người dậy đứng trên đám mây.
Kim Bằng bay đến vỗ vai hắn, cười ha hả nói: "Ta cũng xem trận chiến lúc nãy rồi, ngươi làm tốt lắm."
Dương Tiễn cũng nở nụ cười: "Tạ ơn sư thúc khích lệ!"
Sau đó hắn ngập ngừng nói: "Sư bá, ta không thể giết Kim Thiền Tử chết hẳn vì hắn hóa thành xá lợi tử trốn thoát."
Bạch Cẩm lên tiếng: "Không sao, có cái này là đủ rồi, về Thiên Đình ta sẽ tổ chức một buổi Kim Thiền Yến."
Vân Tiêu tươi cười hỏi: "Sư huynh đích thân vào bếp ư?"
"Đương nhiên! Chiên xào hầm rán, om lăn luộc chưng, Kim Thiền lên mâm là mỹ vị hiếm có đấy." Mọi người cười nói vui vẻ đi lên Thiên Đình.
Về phần Tần Triều, khí vận trở lại, mọi thứ đã khôi phục bình thường, dù là hai đời diệt vong hay là quốc mệnh vạn năm, Nhân tộc ắt có sự phát triển riêng, Bạch Cẩm không định quản nhiều.
Còn Thiền gia Phật Giáo, ha ha... bách gia sẽ tranh đấu với bọn hắn, nếu mình ra tay thì thành ra bắt nạt người ta.
Sau khi cuộc chiến ở Đông Hải chấm dứt, Chân Vũ Đại Đế suất lĩnh chúng thần trở lại Thiên Đình. Cuộc đại chiến ở Bắc Câu Lô Châu cũng hạ màn kết thúc, Phật Giáo và Yêu tộc thương vong nặng nề.
Trên không trung Thiên Hà thuộc Thiên Đình, ầm... khí áp mang uy áp nặng nề thình lình ập xuống, Thiên Bồng Nguyên Soái suất lĩnh tám vạn Thiên Hà thủy quân trở về, Thiên Hà ào ào dâng sóng cả, từng đóa bọt sóng đập vào bờ đê như đang nghênh đón chúng thần trở về.
Thiên Bồng Nguyên Soái đáp xuống đê, vô số thiên binh thiên tướng cũng hạ xuống. Xoạt! Bọn hắn đứng chỉnh tề trên đê, phong thái nghiêm nghị, phòng thủ Thiên Hà.
"Thiên Bồng Nguyên Soái!" Đột nhiên một giọng nói trong vẻo vang lên.
Thiên Bồng Nguyên Soái vội vàng xoay người nhìn, cười ha hả nói: "Thư ký quan, sao ngài lại có thời gian đến Thiên Hà vậy?"
Thạch Cơ nhẹ nhàng bay đến đáp xuống đê, đứng bên cạnh Thiên Bồng Nguyên Soái. Nàng xoay người nhìn Thiên Hà mênh mông rồi mỉm cười lên tiếng: "Nguyên Soái xuất chinh Bắc Câu Lô Châu chiến thắng trở về, thật đáng chúc mừng!"
Thiên Bồng Nguyên Soái cười đắc ý: "Thiên Đình rta là phe chính nghĩa, đám ô hợp Yêu tộc và Phật Giáo kia sao có thể ngăn cản?"
Thạch Cơ nói: "Khi Thiên Đình xuất chinh Bắc Câu Lô Châu, Câu Trần Đại Đế đang nghênh chiến với Nhiên Đăng Thượng Cổ Phật và Quan Thế Âm Bồ Tát, mạo hiểm đột phá trong lúc chiến đấu, trảm thi thành đạo."
Thiên Bồng Nguyên Soái liên tục chắp tay, vui vẻ chúc mừng: "Sư bá thành đạo mới là dịp đại hỉ."
Bỗng nhiên hắn vỗ trán bảo: "Ta đi chuẩn bị lễ vật tặng sư bá đây."
Thạch Cơ quay sang nhìn Thiên Bồng Nguyên Soái và nói: "Lễ vật thì không cần đâu, ta từng nghe sư huynh nói Nguyên Soái là thủ lĩnh thủy quân của Thiên Đình, am hiểu dẫn dắt thủy thế, chuyện Phật Giáo lúc trước có Nguyên Soái đổ thêm dầu vào lửa."
Ánh mắt Thiên Bồng Nguyên Soái lấp lóe, nhìn trái nhìn phải. Hắn khom lưng cười gượng: "Sư thúc kính yêu ơi, lời này không thể nói lung tung, nếu truyền ra ngoài thì Phật Giáo phương Tây không lột da ta mới lạ!
Lúc đó sư bá bảo ta làm, ta đã nói là ta không làm, ta làm không tốt nhưng sư bá vẫn bắt ta đi làm, ta cũng đành phải làm thôi. Nhưng sau đó lại dẫn tới Phật Giáo đại hỗn chiến làm ta sợ chết khiếp luôn." Thiên Bồng Nguyên Soái bày ra dáng vẻ đến giờ vẫn còn sợ hãi.
"Bây giờ ta có việc nhờ ngươi đi làm, không liên quan đến Phật giáo đâu."