Đầu bị đụng đau, ngược lại giúp cho Thái Hòa thoáng chốc bị đau mà thức tỉnh, trong khi tốc độ máu tươi trong thân thể chảy nhanh hơn, lúc này cũng chậm lại.
Ở trong lúc này Lê Bống cũng đuổi kịp, thân thể nàng nhảy chồm về phía trước, hổ trảo trong tay lập tức trực tiếp chộp tới đỉnh đầu Mười Khó.
Mười Khó lập lại chiêu cũ, lại cũng ép lui Lê Bống, đồng thời hắn lập tức vọt vào trong một gian phòng bên cạnh.
Thái Hòa tranh thủ thời gian đi vào theo, bất quá hắn mới vừa vào cửa, chợt nghe “Ầm” một tiếng.
Mười Khó đóng cửa lại rồi, bàn tay của hắn chắn lại cánh cửa...
“Dị năng giả. . .” Mười Khó nhìn chằm chằm chặt chẽ vào Thái Hòa, nói ra, “Không nghĩ tới vậy mà ngươi có thể lấy zombie ra sử dụng... Thú vị, rất thú vị... Ngươi để cho ta cảm thấy rất hứng thú đối với ngươi “
“Biến” Thái Hòa phọt ra một chữ đơn giản.
“Ha ha, không có những tiểu cô nương zombie kia trợ giúp, ngươi sợ hãi hay sao? Loại dị năng này của ngươi hoàn toàn rất thú vị, nhưng mà đã mất đi các nàng ngươi chính là phế vật thôi đúng không?”
Tay Mười Khó vẫn chặn lại cửa chính, độ dày cánh cửa này cũng khá cao, đoán chừng ba người Lê Bống muốn phá cửa mà vào, cũng phải đập phá trong chốc lát.
“Ta thấy ngươi mới là không đường trốn thoát, cho nên cũng lười giả vờ nhã nhặn rồi hả?” Thái Hòa cười lạnh một tiếng, từ từ đứng thẳng lên cái eo.
Nói thật, lời nói của Mười Khó đâm trúng ngay chỗ đau của hắn, nhưng chuyện này Thái Hòa cũng đã sớm nghĩ đến, nếu như chính là điều khiển những con rối zombie khác, hắn chưa chắc sẽ nghĩ như vậy, bởi vì hắn có được dị năng này, con rối zombie chính là một phần sức chiến đấu của hắn.
Nhưng mà thành lập liên hệ tinh thần với hắn đấy, là Lê Bống, là Yuna, còn có chị đại trong trường, các nàng không thể nào thay thế được đấy, không thể giống như những con rối zombie khác, dùng hư mất thì đổi con khác.
Hơn nữa nếu như có kẻ địch sớm biết được nhược điểm này, cố gắng tách ra bọn hắn giống như vậy, hắn sẽ rơi vào hoàn cảnh rất nguy hiểm.
Cho nên đã sớm trước kia, Thái Hòa đang rèn luyện chính mình, cũng chính là bởi vì như thế hắn mới có thể hao tâm tổn trí nghiên cứu năng lực của mình, tăng cường năng lực chiến đấu của bản thể hắn.
“Đừng nói ra đàng hoàng như vậy, dường như ngươi cũng chỉ dựa vào liều virus pha loãng của chính mình, thật ra nếu không dựa vào, ngươi cũng không có năng lực giống như hiện giờ, nếu ngươi không dùng loại nước đó, thử xem ai trong chúng ta mới là phế vật “Thái Hòa cười cười, nói ra.
Mười Khó nghe được “nước Virus pha loãng”, thân thể lập tức chấn động một cái, hắn lập tức lộ ra một nụ cười lạnh.
Hai người cũng chỉ có thể sử dụng có một tay, Mười Khó nắm cây sắt vừa cong queo còn ngắn, cho nên cũng không ảnh hưởng khả năng sử dụng dị năng của hắn.
Dị năng của Thái Hòa thì lại không cần dùng đến thân thể, có đầu óc là đủ rồi.
Hắn nắm đường đao, lưỡi đao sắc bén lóe ra ánh sáng lạnh lẽo ở dưới ánh đèn lờ mờ.
Ngoài cửa đã truyền đến tiếng xô cửa “Ầm ầm”, ba người Lê Bống đang suy nghĩ biện pháp phá tung cánh cửa căn phòng.
Bất quá, thanh âm đập cửa cũng ngừng lại, thông qua liên hệ tinh thần, Thái Hòa biết rõ Lê Bống đang chuẩn bị bắt đầu phá khóa.
Nhưng hắn vẫn không thể phân tâm đi trợ giúp Lê Bống, cho dù là phân ra một vòi tinh thần cái cũng không thể.
Mười Khó tạo cho hắn áp lực, thật sự là quá lớn.
Rất rõ ràng Mười Khó nóng lòng giải quyết hết hắn, bởi vì rất nhanh các nàng Lê Bống sẽ đánh tung cửa phòng.
Nhưng chỉ cần lúc trước đó hắn giải quyết Thái Hòa là được. Cho dù đã mất đi Thái Hòa điều khiển, ba người Lê Bống vẫn tràn đầy tính chất uy hiếp, thậm chí có thể mang đến nguy hiểm lớn hơn nữa, nhưng khẳng định Thái Hòa tử vong có thể mang đến ảnh hưởng nhất định với các nàng.
Đến lúc đó hắn làm việc tùy theo hoàn cảnh, nhất định có thể tiêu diệt từng bộ phận. Cho dù không được, cũng có thể trốn chạy giữ mạng được.
Loại suy nghĩ này của Mười Khó, dụng tâm rất hiểm ác.
Cho nên trong khi giằng co mấy lần với Thái Hòa, hắn lập tức dùng tay chộp tới Thái Hòa.
Đồng thời máu chảy cuồn cuộn trong cơ thể, Thái Hòa cũng cảm giác được phảng phất bản thân biến thành một cây đinh sắt, bị ảnh hưởng của nam châm tựa vậy, không tự chủ được bay đi về phía Mười Khó.
Ở trong quá trình này thể lực hắn liên tục xói mòn, máu trên bờ vai liên tục bắn ra ngoài.
Nhưng đau nhức kịch liệt làm cho Thái Hòa giữ vững thanh tỉnh, mắt thấy hắn bị Mười Khó nắm chặt bàn tay. Sau đó đập xuống gậy sắt!
“Beng...g!”
Cái vòi tinh thần nói dối, lại để cho Mười Khó lúc giơ cánh tay lên dùng sức quá độ. Cây sắt đập lên ống nước đằng sau, rời tay bay ra.
Thái Hòa lập tức thừa cơ hội này, huơ múa mạnh mẽ đường đao, chém ngang tới.
Bất quá một sức mạnh đẩy ra rồi lập tức hút lại, trực tiếp “Đẩy” Thái Hòa đi ra ngoài.
Nhưng dù vậy, mũi đao lúc trước cắt vào thân thể của Mười Khó.
“Ah!”
Mười Khó cúi đầu nhìn về phía đũng quần của chính mình, một cái chân giữa đã bị máu tươi nhuộm đỏ hoàn toàn.