Lê Huỳnh Bảo Ngọc không e dè liếc nhìn Thái Hòa từ trên xuống dưới, cuối cùng cặp mắt to màu đỏ trong trẻo dừng lại ở vị trí thằng em của Thái Hòa: “Đây là...”
“Cần tăng dân số của ta.” Thái Hòa nghĩ thầm lúc này cũng không có cơ hội mặc quần, muốn xem thì xem đi.
Lực chú ý giữa hai bên đều hoàn toàn tập trung ở trên người đối phương, chỉ cần hơi có hành động khác thường, tiếp theo sẽ nhen nhóm dây dẫn nổ cuộc chiến này.
“Ah. . .” Lê Huỳnh Bảo Ngọc kinh ngạc nhìn thêm một lúc, sau đó lại không tự chủ được liếm liếm bờ môi, “Bộ dạng thoạt nhìn dùng thật ngon.”
“. . .” Lời này tuyệt đối không phải suy nghĩ của Thái Hòa nghĩ đến trước tiên, mà là trên ý nghĩa chân chính “Có thể ăn(dùng cơm=ăn cơm)” .
Nhưng chứng kiến một tiểu loli tinh xảo như búp bê này nói ra loại lời nói như vậy... Thái Hòa vẫn không nhịn được hơi buồn cười.
Về phần thứ lòng thòng ở bụng dưới đang nóng rực từng trận kia... Tuyệt đối không bởi vì tiểu loli, mà là vì nguyên nhân tắm nước nóng! Thái Hòa tin tưởng chính mình vẫn có điểm mấu chốt đấy!
“Hả, vậy mà còn có thể to lên... Có lẽ như vậy thì càng dùng ngon rồi.”
“Ngươi đã đủ rồi.” Thái Hòa dứt khoát dùng mũi đao chọc lên tấm rèm kia, kéo lên che chắn trên người mình, “Ngươi tới muốn cái gì, hay là đến chơi môn sinh học tìm hiểu quan sát cơ thể con người hay sao?”
Thấy động tác này của Thái Hòa, Lê Huỳnh Bảo Ngọc lập tức lặng yên không một tiếng động lui ra sau một bước, chắn lại cửa phòng triệt để.
Bất quá thấy Thái Hòa không phải dự định muốn công kích, trong ánh mắt lạnh lẽo của nàng chi lập tức bình phục một ít.
“Trả đồ lại cho ta, ta muốn mang về cho Chi Pu.” Lê Huỳnh Bảo Ngọc rất kiên định nói.
Chi Pu? ! Trong nội tâm Thái Hòa khẽ động. Quả nhiên chính mình đoán đúng vậy! Không nghĩ tới cô gái Lesbian kia ngay cả tiểu loli cũng không buông tha!
“Những thứ đó ở bên ngoài.” Thái Hòa nói ra.
Lê Huỳnh Bảo Ngọc xoắn xuýt thoáng một chút, mà nhân cơ hội này Thái Hòa cân nhắc thoáng chính mình một chút, ở dưới trạng thái này mình có bao nhiêu tỉ lệ thành công nếu mạnh mẽ điều khiển nàng.
Nhìn trạng thái đoàn ánh sáng tinh thần của Lê Huỳnh Bảo Ngọc... Đại khái là không.
Trừ phi có thể đánh nàng thành trọng thương mới có cơ hội, nhưng rất rõ ràng dựa vào Thái Hòa thật sự không làm được.
Nghe qua lời nói của Thái Hòa làm cho Lê Huỳnh Bảo Ngọc lâm vào trầm tư.
Xem ra dùng hình thức tư duy của zombie muốn suy nghĩ thông suốt vấn đề này còn là rất khó đấy, bất quá ít nhất nàng ý thức được cứ như vậy tùy tiện để Thái Hòa đi ra ngoài chỉ sợ sẽ rất không ổn.
Cho nên sau khi nàng suy nghĩ cẩn thận trong chốc lát, cuối cùng nghĩ tới một loại biện pháp.
Lê Huỳnh Bảo Ngọc đột nhiên hành động, thân hình thon gầy thấp bé của nàng, mặc dù độ linh hoạt kém xa so với Lê Bống, tốc độ kém xa so với Ngô Thanh Vân, nhưng thắng ở lực lượng mạnh mẽ, gót chân đạp một cái, lập tức trực tiếp đến trước mặt Thái Hòa.
Thái Hòa chấn động, cái vòi tinh thần của hắn lập tức phát động, đồng thời bắn ra cái vòi quấy nhiễu và xoắn giết.
Thừa dịp thân thể Lê Huỳnh Bảo Ngọc nghiêng một cái, Thái Hòa cũng tranh thủ thời gian lập tức lui ra sau, một cước này của nàng lập tức đạp hụt.
Nếu Lê Huỳnh Bảo Ngọc đã ra tay, dĩ nhiên là Thái Hòa ý định lập tức đưa ra cảnh cáo, nhưng không nghĩ tới phản ứng của Lê Huỳnh Bảo Ngọc rất nhanh.
Dưới tình huống suýt nữa nàng ngã sấp mặt dứt khoát hai tay chống đất, đến gần Thái Hòa một khoảng cách nữa, miệng mở rộng muốn cắn đi qua.
Đây mới là bản tính của zombie nha...
Bất quá nhưng Thái Hòa lại sợ hãi kêu lên một cái, hắn tranh thủ thời gian sử dụng quấy nhiễu tinh thần lần nữa, đồng thời đường đao cũng cắm trước chân.
Lê Huỳnh Bảo Ngọc cắn hụt lần nữa, đợi thời điểm nàng phục hồi lại tinh thần lưỡi đường đao đã đến trước mặt nàng, lập tức muốn bổ đầu của nàng một nhát thành hai mảnh rồi.
“Beng...g!”
Sau khi vang lên một tiếng cực kỳ nhỏ, vậy mà hai hàm răng của Lê Huỳnh Bảo Ngọc có thể cắn đường đao của Thái Hòa, hơn nữa dùng sức lực mạnh mẽ, ép tới phía thằng em của Thái Hòa.
Thứ này nếu như bị đè ép xem như xong rồi rồi, Thái Hòa vừa dốc sức liều mạng chống cự, vừa nói: “Cmn ngươi muốn làm gì...”
“Trước... Trước hết giết ngươi... Hoặc là... Bắt ngươi làm con tin...” Lê Huỳnh Bảo Ngọc đứt quãng nói.
“Nghĩ đẹp quá à, bất quá ngươi không có cơ hội thực hiện được nha. . .” Thái Hòa cắn răng nói ra.
Thời điểm lúc này hắn buông ra đao cũng không được, bởi vì dưới tác dụng của lực quán tính, thằng em của hắn nhất định sẽ bị thương đấy, biện pháp duy nhất chính là chống tới cùng...
“Tạch tạch tạch...”
Lưỡi đao đã đang phát ra từng trận thanh âm rợn người, lực hàm răng của tiểu loli này cắn thật sự quá mạnh mẽ!
Thái Hòa dùng hết toàn lực ngăn cản Lê Huỳnh Bảo Ngọc. Đồng thời tiến hành quấy nhiễu điên và xoắn giết cuồng đoàn ánh sáng tinh thần của nàng, làm cho nàng không thể ra tay công kích chính mình.
Bất quá Thái Hòa mình cũng không có cách nào rảnh tay ra, hai bên lập tức rơi vào trạng thái giằng co.
Không có nghĩ đến con Zombie Cấp Thủ Lĩnh này vậy mà sẽ vì hai bình dược phẩm mà dốc sức liều mạng như vậy, có thời gian như vậy lại đi tìm một cửa hàng thuốc cũng đã đủ rồi.