Thái Hòa nhìn thoáng qua Yuna, lại duỗi tay nắm tay Lê Bống đến bóp hai cái, vừa cười vừa nói: “Tịch mịch nha... Nhất định sẽ đấy. Cho nên nói các ngươi phải tranh thủ thời gian an ủi thân thể lạnh lẽo hư không tịch mịch của ta thoáng một chút... Thôi đi, tâm thần ha!”
“Hòa Ca, ta sẽ nhớ rõ ý nghĩa những lời nói của Hòa Ca đấy... Nói trở lại, ngươi đừng nói sang chuyện khác nha...”
Đồng thời kéo Lê Bống và Yuna vào trong ngực, trong ánh mắt Thái Hòa cũng đã hiện lên một chút sắc mặt phức tạp.
Vấn đề Yuna hỏi, cùng với những chuyện hắn vừa mới nghĩ đến, đều làm cho Thái Hòa cảm giác đau đầu thật sâu.
Nhưng mà bất luận là một chuyện nào, dường như cũng không thể gấp gáp được.
“Ta cảm thấy được ta đang xem các nàng là zombie đấy... Nhưng trong lòng lại hy vọng các nàng có thể̉ biến trở về nhân loại, mặc dù khả năng gần như không thể... Việc này quá xa xôi tạm không nói đến, giúp Yuna và Lê Bống tiến hóa mới là chuyện quan trọng nhất.”
Thái Hòa vuốt vuốt tóc Yuna, không nhịn được thầm thở dài một tiếng: “Tầng màng kia nha... Đậu xanh rau má, cuối cùng tầng màng kia là cái gì vậy! Không gặp được lại không chọc rách được, cũng không nhìn thấy được!”
Tầng màng kia trên thân thể Yuna ngược lại là hắn có thể tìm được, nhưng mà tầng màng trong đầu nàng thì ngay cả dò xét thoáng một chút còn không được.
Ngược lại là trong nội tâm Thái Hòa có một vài cách làm, bất quá đợi sau khi có cơ hội thích hợp may ra mới có thể thử làm.
Lúc này tầm mắt hắn mới chuyển tới trên người Ca Cao, con chó biến dị này bị hắn điều khiển đến một ngóc ngách ẩn nấp kín lại, lúc này cũng trốn ngay vị trí lúc trước.
“Ồ?”
Thái Hòa lập tức nhíu mày.
Không thể chuyển đổi? Loại tình huống này còn xuất hiện lần đầu tiên... tóm lại chẳng phải là năng lực điều khiển con rối của ta hôm nay tịt ngòi đi à nha?
Vị trí của Ca Cao, Thái Hòa cũng đã biết đại khái ở đâu.
“Các ngươi ở lại nơi này, ta đi xem.”
Sau khi dặn dò một câu, Thái Hòa lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Toàn bộ cảnh tượng bên ngoài, ngoại trừ đại sảnh có ngọn nến ra, những khu vực khác hoàn toàn là một mảnh đen kịt.
Để không làm cho mọi người chú ý, Thái Hòa cố gắng né qua đại sảnh, dọc theo hành lang đi đến vị trí con Ca Cao.
“Hết lần này tới lần khác thời điểm này xảy ra vấn đề, đây không phải gây phiền toái cho ta hay sao?”
Trong nội tâm Thái Hòa buồn thúi ruột, nhưng động tác lại rất nhanh, dùng độ nhanh nhẹn của hắn, mặc dù không phải lặng yên không một tiếng động, nhưng mà được xem như nhẹ nhàng rồi.
Trên đường nhìn thấy một chút ánh lửa, Thái Hòa không hề nao núng tranh thủ thời gian ép sát thân thể vào góc tường.
Một mùi thuốc lá truyền tới, sau đó chỉ nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ dần dần đi xa.
Đợi sau khi tiếng bước chân biến mất triệt để, Thái Hòa lập tức một hơi vọt tới một cầu thang lầu an toàn khác.
Dĩ nhiên ở đây thật lâu không có người đi qua, một mùi hôi nấm mốc nồng đậm xông vào mũi.
“Có lẽ ở dưới tầng hầm này rồi, hy vọng con chó ngốc nghếch này không có chạy đến khu vực khác đi nha, tốt nhất đừng để người bên ngoài nhìn thấy...”
Thái Hòa thử dùng thoáng cái vòi tinh thần một chút, nhưng cảm giác mê muội làm cho hắn không thể không buông tha dự định sử dụng tinh thần dò xét.
“Vừa mới dùng để làm chuyện nhàm chán, cho nên nhanh như vậy cũng đã lọt vào trả thù rồi sao... Con chó cái kia ngược lại là rất chọn thời cơ để đặt bẫy chủ nhân. Vậy cũng là một lần kinh nghiệm dạy dỗ...”
Dán góc tường chậm rãi đi xuống dưới một đoạn, Thái Hòa cũng bật công tắc đèn pin, sau đó kéo một góc quần áo lên, che khuất ánh sáng chủ yếu, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ hẹp dùng để chiếu đường.
Như vậy cũng không dễ dàng bị phát hiện rồi, tuy nói Thái Hòa không có ý định gia nhập bọn hắn, nhưng mà không cần phải trở mặt thẳng thừng với bọn hắn.
Nửa đêm chạy đến loại khu vực này. Nếu như bị người ta phát hiện, tóm lại khó mà nói chính mình là đi ra tiểu nha?
Góc rẽ thang lầu chất đống rất nhiều ma nơ canh nhựa nằm la liệt, Thái Hòa thậm chí giẫm một cước nát một cánh tay, phát ra âm thanh” “răng rắc” một tiếng.
“Nguy hiểm thật không có bị người ta nghe thấy...”
Mượn ánh sáng yếu ớt. Thái Hòa từ từ xuống đến lầu một.
Mấy gian nhà kho, một gian phòng bếp, còn có một gian phòng ngủ...
Thời điểm trước khi điều khiển Ca Cao tới, Thái Hòa đã khá hiểu biết với kết cấu nơi này.
Khoảng cách tới mảnh khu vực này cách cửa lớn một cái đại sảnh. Cho nên chỉ cần không phát ra thanh âm gì, hoặc là khiến cho đèn đuốc sáng trưng, là sẽ không bị trạm gác cửa chú ý tới đấy.
“Con chó này chạy đến khu vực nào rồi…”
Thái Hòa lần lượt đẩy ra từng cửa phòng nhìn thoáng qua, mặc dù cũng không thể tìm được bóng dáng Ca Cao, bất quá ngược lại là hắn phát hiện rất nhiều rất nhiều lông chó trên mặt đất.
Đối với chuyện tăng trưởng lên của Ca Cao, Thái Hòa thật không có bất kỳ kiến thức gì liên quan đến chuyện này đấy, dường lúc trước sau khi tiến hóa không có được một chút ích lợi gì.