Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 528 - Chương 528: Viên Thoan Tới

Chương 528: Viên Thoan Tới Chương 528: Viên Thoan TớiChương 528: Viên Thoan Tới

Chương 528. Viên Thoan Tới

Giang Nhạn không thể nói, lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, Giang Bá Thanh đưa tay kéo ra một đạo ánh sáng đen, đem Giang Nhạn tiễn đi, sau đó quay đầu cười khanh khách nhìn về phía Khánh Tế Phương.

"Tiên bối?"

Khánh Tế Phương cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, Giang Bá Thanh nhìn hắn chằm chằm, nhẹ giọng nói:

"Trường Hoài Sơn có đạo Vu Thuật, nếu có thể lấy được Đáp Tang Hạ Khất Nhi Vấn thì chắc chắn Chân Quân có thể tăng thêm một tâng nữa."

"Đúng thì sao?”

Khánh Tế Phương mơ hồ phát giác ra có gì đó không đúng, pháp châu trong tay không ngừng chuyển động lên xuống, thấy Giang Bá Thanh cười nói:

"Đoán xem Tứ Thủy muốn nhìn thấy tiên thư bị mất tích, thất truyền trong lãnh thổ Việt Quốc hay là nguyện ý để manh mối bị Việt Quốc khống chế, từng bước từng bước bị người ta giấu đi?"

"Không đúng! Ngươi nổi điên cái gì?!"

Nhìn thân thể Giang Bá Thanh vỡ vụn rồi hóa thành máu thịt rơi đầy trời, Khánh Tế Phương nhất thời kinh hãi, không chút do dự mà thu hồi pháp châu, muốn trốn vào Thái Hư.

"Keng...'

Trong thân thể vỡ nát kia hiện ra một luồng kim quang như con mắt dài đánh lên người tu sĩ Tử Phủ, trong lúc ánh sáng rực rỡ phóng ra, vạn con ếch dưới núi cũng không ngừng kêu lên, nước sông cuồn cuộn.

Khánh Tế Phương như không thể tin vào mắt mình, mắt thấy kim quang kia đụng vào, Thái Hư bốn phía bị kim tính bao lấy, lạnh lùng nói:

"Mạng cũng không cần!"

Tháng 11, tuyết rơi dày đặc.

Trên Ô Đồ Sơn, tuyết trắng bao phủ toàn bộ không gian, trên bàn đá chất đầy tuyết, đá xanh trong viện cũng bị một mảng tuyết trắng bao phủ, thiếu niên áo gấm trắng ngồi dựa vào ghế gỗ lim, hai ngón tay nắm một cái chén ngọc, im lặng không nói. “Trị nhỉ”

Nữ tử mày liễu mắt phượng, mặc một bộ đồ đỏ, mặt mang theo vẻ mệt mỏi, ấm giọng nói:

"Đã chuẩn bị xong đồ đạc chưa?"

"Rồi."

Lý Hi Trị nhẹ nhàng đáp một tiếng:

"Cha đâu ạ.'

"Cha ngươi đi Lê Kính Trấn, tiên sư sắp tới nên có rất nhiều đồ vật cần chuẩn bị, một lát nữa sẽ có xe tới chỗ ngươi."

Tiêu Quy Loan nhìn ra ủy khuất trong lòng hắn nên đã an ủi giải thích một hồi nhưng trên mặt Lý Hi Trị vẫn không có gì thay đổi, vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào cái chén ngọc, thấp giọng nói:

"Người của Thanh Tuệ Phong thưa thớt, chỉ có tiếng mà không có miếng. Ta là Đại sư huynh trong phong, chỉ sợ sau này sẽ có phiên phức không ngừng kéo tới."

Hắn ngoài miệng là đang giải thích cho nỗi lo lắng của mình nhưng trong lòng lại vô cùng khổ sở, không dám nói hết với mẹ.

Nghe nói Viên Thoan sắp tới, cuối cùng Lý Uyên Giao vẫn đem nội sử của gia tộc cho trưởng tử xem, Lý Hi Trị ôm sách đọc một đêm, vẻ mặt thay đổi mấy lần, khúc mắc của gia tộc với Trì Úy và Trì Chích Vân, thậm chí nói cả về Nguyên Ô Phong, miêu tả tình cảnh của Lý Xích Kính, tất cả đều khiến lòng hắn buồn khổ, im lặng không nói gì:

"Trong tông có nhiều khúc mắc... có lẽ ta sẽ phải trở thành quân cờ đi đấu đá ở khắp nơi.'

Hắn yên lặng nắm thanh kiếm bên hông, đặt chén ngọc xuống, đáp:

"Ta nhập tông, chỉ làm hết sức mình mà thôi."

Lý Hi Trị đang nghĩ thì có một người từ phía dưới đi lên, trên người mặc y phục đơn giản, trên vai còn dính chút tuyết, vẻ mặt vội vàng.

Hắn vội vàng võ cho tuyết trên người rơi xuống, trước tiên thi lễ rồi cao giọng gọi:

“Trị đệt"

Lý Hi Trị vội vàng đứng lên nghênh đón, đáp:

"Sao Tuyền ca lại tới đây."

Lý Hi Tuyên với vẻ mặt mệt mỏi, chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, ngay cả một món đồ trang sức cũng không có, vui tươi hớn hở lấy từ trong ngực ra một miếng ngọc bội, cười nói:

"Nghe nói ngươi sắp nhập tông, ta liền mang chút đồ tốt đến cho ngươi!"

Hắn chưa từng nhận được phù chủng, càng không hiểu được bí mật trong tộc nên chỉ cho rằng việc đi Thanh Trì Tông là chuyện tốt trăm lợi không một hại nên đã đem miếng ngọc bội kia ra, bên trên loé lên ánh sáng màu xanh, nhét vào trong tay Lý Hi Trị, rồi cười, giải thích:

"Đây là một pháp khí Thai Tức cảnh, có hiệu quả ngưng tụ linh khí, đây coi như lễ vật mà huynh trưởng cho ngươi!"

Lý Hi Trị lập tức sửng sốt, cha hắn là Lý Uyên Giao, đại phụ là Lý Huyền Tuyên, đời đời làm chủ Lý gia, kỳ thật không thiếu những thứ đồ chơi nhỏ này, chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Lý Hi Tuyền, trong lòng hắn cảm thấy có chút khó chịu .

Cha của Lý Hi Tuyên không có linh khiếu, đại phụ lại mất sớm nên cuộc sống lại càng khó khăn hơn, có lẽ ngọc bội này đã là vật hiếm có nhất của vị huynh trưởng này, thế mà lại nhét thẳng vào tay Lý Hi Trị.

Lý Hi Trị thấy hắn ăn mặc đơn giản, một chút pháp quang cũng không có, nhưng vẫn ôn hòa, thân thiết nhìn mình, ngọc bội trong tay giống như than củi được nung đỏ, nóng đến mức mà hắn cũng không biết nói cái gì cho phải, hơi chua chát nói:

" Tuyền ca... tốn kém rồi!"

" Âyyy."

Lý Hi Tuyên ở Sơn Việt đốc thúc khảo sát linh đạo mấy tháng nay, kiến thức được mở rộng nên nói chuyện cũng hào phóng lên không ít, cười nói:

"Huynh trưởng của ngươi bây giờ có chức vị trong tộc, có bổng lộc của tộc, đừng có khách khí với tat"

Ngữ khí của hắn ôn hòa, Lý Hi Trị suy nghĩ một chút, túm lấy tay hắn, sớm đã có một bụng lời muốn nói với hắn, thấp giọng nói:

"Nghe nói tiền huynh trưởng không đủ dùng, trong túi trống trơn, tài sản trong nhà và lương bổng của tộc phát xuống nửa cho vay, nửa cho các huynh đệ trong tộc, có việc này không?”

'Chuyện này...

Lý Hi Tuyền nhất thời chậm lại, ấp úng nói:

"Chẳng qua là giúp đỡ những huynh đệ kia mà thôi... Những năm này trong tộc trải qua rất nhiều khó khăn, mọi người sống cũng không dễ dàng."

-Haizzz.

Lý Hi Trị dở khóc dở cười ôm lấy huynh trưởng mình, dùng sức ôm chặt vào lồng ngực rộng lớn của hắn, cười nhắc nhở:

"Huynh nên tiết kiệm một chút mà dùng, huynh tiêu xài cẩn thận, đừng phung phí, đúng là đại tán tài mà.ˆ
Bình Luận (0)
Comment