Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 529 - Chương 529: Viên Thoan Tới 2

Chương 529: Viên Thoan Tới 2 Chương 529: Viên Thoan Tới 2Chương 529: Viên Thoan Tới 2

Chương 529. Viên Thoan Tới 2

Lý Hi Tuyên cười một tiếng, cũng không biết là có nghe lọt tai không, người hầu phía dưới tiến lên, cung kính nói:

"Công tử, xe đã tới."

Lý Hi Trị nghe vậy khẽ gật đầu, vừa rồi nhìn thấy nụ cười trên mặt Lý Hi Tuyên, những buồn khổ kia không cánh mà đã bay, trong lòng chỉ còn lại toàn ý chí chiến đấu và chờ mong.

Lê Kính Trấn.

Lý Uyên Giao mặc đồ đen, đeo kiếm đứng lặng yên trong tuyết, tuyết rơi trên người hắn rồi rơi xuống, Lý Hi Trị đứng bên cạnh hắn ta, xuất thần nhìn về phía chân trời.

Đám người Lý gia đứng chờ một lát, trong tuyết lớn bay lả tả xuất hiện một vị tu sĩ áo đen đang cưỡi hươu tới, nhìn qua khuôn mặt đoán chừng là hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt sáng rọi làm động lòng người.

Dưới hông là con hươu bộ lông màu trắng như tuyết, điểm xuyết thêm vài chấm xanh đậm, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, đôi mắt linh động, người ngồi trên bộ lông hươu mặc một bộ đồ màu đen tung bay theo gió mang bộ dáng thần tiên, thắt lưng buộc một dải lụa màu xanh, không ngừng tung bay trong gió.

Hoa văn trên dải lụa này có chút phức tạp, trong suốt nhẹ nhàng, nhìn qua cũng là pháp khí tốt.

"Người Lý gia, bái kiến Phong chủ!"

Một đám người Lý gia cung kính kêu lên, Viên Thoan cười khanh khách gật đầu, con hươu màu trắng kia vừa rơi xuống đất thì bốn chân giãm nhẹ một cái, nó liền biến thành một mảng tuyết trắng, biến mất không thấy gì nữa.

Thủ đoạn kì diệu này khiến đám người Lý gia cùng khách khanh đều sững sờ, thâm thán phục, Viên Thoan đáp:

"Không cần khách khí."

Viên Thoan gần như bằng tuổi với Lý Thông Nhai, mười tám tuổi tu thành Luyện Khí, so với sư huynh Tiêu Nguyên Tư còn nhanh hơn, chỉ là không biết tại sao sau khi nàng tu thành Luyện Khí, nàng chuyên tu phù lục cùng linh thực thì tu vi lại bị tụt xuống.

Lúc ấy sư tôn Tư Nguyên Bạch lại bị giam giữ, sư huynh đệ đều ở Nam Cương, Thanh Tuệ Phong chỉ có một mình Viên Thoan chèo chống, chịu không ít đau khổ, cũng may mười năm này nàng liên tục phá ải đạt tới Trúc Cơ nên lúc này mới tốt hơn chút ít.

" Thỉnh tiên sư vào bên trong, mời..."

Viên Thoan nhu hòa gật đầu, nhẹ nhàng đạp tuyết đi qua, những khách khanh khác họ đều thối lui, chỉ còn lại mấy người của dòng chính cùng Viên Thoan đi vào.

Ánh mắt của nàng dừng lại trên kiếm của Lý Uyên Giao, có chút không được tự nhiên nghiêng đầu, ôn hòa nói:

"Đó chính là Thanh Xích Kiếm?"

"Đúng vậy!"

"[Giao Bàn Doanh] trên eo Lý Uyên Giao đã sớm đổi thành [Thanh Xích Kiếm] , đặc biệt hơn là mảnh vải bảo bọc bên ngoài kiếm đã được đổi, thoải mái để lộ ra ngoài.

"Kiếm này..."

Sắc mặt Viên Thoan có chút phức tạp, thấp giọng nói:

"Là ta đi theo sư tôn cầu cho hắn, lúc ấy trong núi túng quấn, chỉ luyện thành pháp khí Luyện Khí đỉnh phong, Kính Nhi vẫn vui mừng không thôi, liên tục nói lời cảm tạ..."

"Không ngờ sau này Thanh Xích Kiếm theo hắn giết yêu trừ ma, lại được kiếm ý ôn dưỡng, vậy mà vô thanh vô tức đột phá thành pháp khí Trúc Cơ."

Một đám người Lý gia yên lặng nghe, Viên Thoan nhíu mày, nhìn chằm chằm Lý Uyên Giao, hỏi:

" Người đeo kiếm này chính là gia chủ Lý gia."

Trong lòng Lý Uyên Giao đã sớm tập luyện, lập tức cung kính đáp:

"Xích Kính Công không có con nối dõi, tiểu tu kế thừa dòng dõi Xích Kính Công nên đeo kiếm này."

" Ồ, không có con nối dõi..."

Viên Thoan miễn cưỡng duy trì biểu cảm trên mặt, đứng tại chỗ, dưới sự dẫn dắt của Lý Uyên Giao mới leo lên thượng thủ, trầm mặc đảo qua mặt đám người, ấm giọng nói:

"Sao không thấy Thông Nhai đạo hữu?”

Lý Uyên Giao cúi đầu, trâm giọng nói:

"Lão tổ bế quan tu luyện đến nay vẫn chưa ra."

" À" Viên Thoan gật gật đầu liền thấy Lý Uyên Giao liếc mắt ra hiệu, Lý Hi Trị ở dưới tiến lên một bước, cung kính nói:

"Vấn bối Lý Hi Trị, bái kiến tiền bối!"

"Được."

Trên mặt Viên Thoan cuối cùng cũng hiện ra vẻ tươi cười, linh lực đảo qua trên người hắn, tường tận kiểm tra một hồi, cẩn thận kiểm tra khí hải huyệt, Thăng Dương Phủ cùng Cự Quyết Đình, nhắm mắt không nói.

Nàng nhắm mắt thật ra lại khiến tất cả mọi người trong điện đều yên lặng khẩn trương, Lý Hi Trị lại cưỡng chế trấn định, cảm nhận được huyền châu phù chủng trong khí hải huyệt, trong lòng âm thâm bồn chồn.

Qua một lúc, Viên Thoan mới mở mắt gật đầu nói:

"Không tệ, xứng đáng vào Thanh Tuệ Phong tal"

Chợt cười, hướng Lý Hi trị nói:

"Bé ngoan, không cần khẩn trương."

Lời vừa nói ra, cả đám đều yên tâm, cuối cùng cũng yên lòng, Lý Hi Trị cung kính cảm ơn, Viên Thoan cười khanh khách nhìn hắn một chút, nhẹ giọng nói:

"Ngẩng đầu lên!"

Khuôn mặt Lý Hi Trị và Lý Uyên Giao giống nhau, lúc cúi đầu còn có vài phần ôn nhuận và bình thản, lúc này ngẩng đầu lên lại hiện ra bộ dáng dã tâm bừng bừng, Viên Thoan nhìn thấy nhẹ nhàng cười một tiếng, mở miệng nói:

"Tướng mạo cũng giống phụ thân nhà ngươi, có hung mạo, uy năng áp chúng, đúng là thủ đô, không ngờ là ta nhặt được tiện nghi."

"Chính là khuyển tử, tiền bối khen nhầm rồi..."

Lý Uyên Giao đáp lại, thấp giọng nói:

"Có thể vào Thanh Tuệ Phong là phúc của Lý gia ta."

"'Ừm"

Viên Thoan gật gật đầu, lại tiếp tục hỏi:

"Nghe nói nhà ngươi xuất hiện một tiểu đan sĩ, không biết có ở đây hay không?”
Bình Luận (0)
Comment