Huyền Giám Tiên Tộc (Bản Dịch)

Chương 543 - Chương 543: Hỏi Ý Kiến

Chương 543: Hỏi Ý Kiến Chương 543: Hỏi Ý KiếnChương 543: Hỏi Ý Kiến

Mọi người trong Lý gia chấn động khi tin tức này bị lộ ra , Vương Tầm trong viện đã chậm rãi nâng trường kiếm trước mặt lên, nhất thời không nhúc nhích, mặt lộ ra vẻ suy †Ư.

"Lý gia này coi như là chính đạo, dưới sự cai trị của mấy vị Giang Nam mà làm được như vậy cũng là hiếm thấy... Chỉ là không biết có thể tôn tại ở thế giới hỗn loạn này bao lâu..."

Thiếu niên khẽ nhướng mày, toát ra vài phần sắc thái trách trời thương dân, ngay cả Vương gia cũng chỉ có thể trốn tránh thiên hạ mà thôi, một Trúc Cơ thế gia lại có thể làm ra chuyện gì?

Thế sự như nước lũ, cho dù vị Chân Quân nhà mình cũng chỉ là đang cố gắng giữ gìn gia tộc mà thôi, nào còn có thể bận tâm nhiều như vậy?

"Thiên đạo có khiếm khuyết, chúng ta bất lực... Nếu không phải đạo pháp của Vương gia ta chủ trương thoát khỏi trần thế thì chỉ sợ cũng đã sớm bị hủy trong trận đại nạn kia."

Vương Tầm khép hai ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm màu xanh trắng. Kiếm quang trong suốt sáng ngời phản chiếu cặp mắt hắn, thuần khiết thiện lương, tràn đầy đau khổ áy náy.

Mặc dù hắn xuất thân đại tộc nhưng cũng từng hành tẩu khắp thiên hạ, chỉ là không quen với lễ nghi phương nam mà thôi, biết người Lý gia không dám đắc tội mình nên hắn vốn muốn tùy tiện cho mấy viên đan dược để ứng phó một chút là được, còn có thể bớt dính chút nhân tình.

Nhưng trên đường đi tới cũng chỉ có địa giới Lý gia là vui vẻ cười nói, luật pháp nghiêm minh nên cũng vì thế mà hắn nhìn người của Lý gia cảm thấy có hảo cảm, hận không thể cho nhiều đồ tốt hơn nên liền lấy ra một viên thiên địa linh căn tặng lại cho người Lý gia.

"Giang Nam thật sự là giống như trong sách, phụ thuộc nhiều phía, mọi người không tự làm chủ được, chỉ có Tu Việt Tông kia có thể coi như là chính phái."

Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Tầm nhịn không được dâng lên một tia nghi hoặc, thâm nghĩ:

"Vị Chân Quân kia cũng không phải là người lương thiện gì nhưng nhiều năm vẫn tuân theo quy tắc, cẩn thận từng chút một, không dám phạm vào dù chỉ một chút, tuân theo quy củ do Tiên Quân định ra, thật sự là rất kỳ quái." Nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn chưa hiểu được, Vương Tầm vốn là trời sinh kiếm tâm, không giỏi suy tư những âm mưu quỷ kế này nên đã lập tức dời đi suy nghĩ, cảm nhận được bi thương, tức giận và thống khổ trong linh tính Thanh Xích Kiếm.

"Kiếm Tiên Lý gia thật sự là chết oan."

Vương Tầm cười khổ một tiếng, hắn từng đi qua phương bắc, nói phương bắc Thích Giáo là tử khí trâm trầm, cách biệt tâng lớp lớn, Ma Ha vĩnh viễn là Ma Ha, tiện dân vĩnh viễn là tiện dân, là một phái vô vọng.

Nhưng Giang Nam này hoàn toàn ngược lại, luôn luôn hỗn loạn, hãm hại giết chóc, hôm nay có người đột phá Luyện Khí, đúc thành pháp khí sáp nhập vào tộc, ngày mai sẽ có người khác tới giết chết, thể xác và linh hồn đều bị xoá sạch.

Đặt Thanh Xích Kiếm trên đầu gối, Vương Tâm bấm niệm thi pháp, tinh luyện ra kiếm ý màu trắng dài, lẩm bẩm nói:

"Nếu thật sự là để ta lựa chọn, còn không bằng sinh ở Giang Nam, chí ít còn có thể có đường đi."

Ba ngày thoáng cái đã trôi qua, Vương Tầm giao lại Thanh Xích Kiếm cho người của Lý gia rồi chỉ nói một câu:

"Tốt hơn so với ta nghĩ, nó chỉ mất đi một phần kiếm ý, đa tạ mấy vị."

Thế là hắn cưỡi gió chạy đi như chạy trốn, không dám nói nhiều hơn một câu, hai huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, xem ra người này thật sự không muốn dính bụi trần, lúc trước là có việc cầu người nên mới chịu nhiều lời.

Hai người một người câm kiếm, một người câm hộp ngọc màu xanh trở về tiểu viện trên núi, một đám người Lý gia đang chờ.

Hạt mưa trên núi rơi tí tách, trong sân hoàn toàn yên tĩnh, trên mặt bàn bóng loáng được đặt một đống bình ngọc, có lớn có nhỏ, có xanh có trắng, tràn đầy linh khí.

Ở một chỗ khác có năm sáu bình ngọc đang được bày ra ở đó.

“Đại khái là như vậy...

Lý Uyên Giao giải thích hết nguyên nhân và hậu quả, thấp giọng nói:

"Trước mắt trong phường thị có rất nhiều đan dược, có bảy phần là của Thanh Trì Tông, chỉ có hai đến ba phần là của Tiêu gia cùng Viên gia, các ngươi tính xem nên xử lý như thế nào."

Đám tu sĩ dòng chính Lý gia đêu đến đông đủ, Lý Thanh Hồng ôm thương ở bên cạnh không nói một lời, Lý Uyên Bình thì cúi đâu trâm tư, mấy người thế hệ Hi Tuyền đều ngồi quỳ gối ở phía dưới, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

Thấy Lý Uyên Bình và Lý Thanh Hồng không nói một lời, Lý Uyên Giao đưa mắt nhìn xuống Lý Hi Tuyền lớn tuổi nhất dưới kia, ra hiệu cho hắn nói.

Lý Hi Tuyền đang sững sờ xuất thần thấy thế thì vội vàng đứng lên, suy nghĩ hai một chút rồi đáp:

"Theo chất nhi thấy, những loại đan này tuy rằng trân quý nhưng lại dùng mạng người để luyện ra, nhà ta cho tới bây giờ vẫn luôn có truyên thống nuôi dân làm đầu, chính đạo truyền gia nên tốt nhất vẫn là vứt đi loại đan này..."
Bình Luận (0)
Comment