⭒°. ݁✮
【 Nghe cho rõ đây! Phải túm cổ Tạ Cẩn Thần lại, dằn mặt cậu ta! Bắt cậu ta ngậm mồm cho chặt, cấm bép xép chuyện này ra ngoài. Lỡ có mống nào biết là ký chủ rạch nát cái bản mặt cậu ta ngay và luôn! 】
“…” Vừa chân ướt chân ráo tới thế giới mới, còn chưa kịp ngấm kịch bản thì Sầm Úc đã nghe hệ thống phán một câu trời ơi đất hỡi.
“Alo bro?” Cậu đực mặt ra: “Bộ anh đây là dân giang hồ hay alpha male à?”
【 Chớ cậu hổng phải đang sắm vai thằng khốn hả? 】 Con mèo béo vặn lại ngay.
“…” Chú mày nói chuẩn, anh ạ chú luôn.
Sầm Úc khẽ vặn mình, tầm mắt lướt qua người đối diện. Một cậu thanh niên ngây thơ hết sức, nom chẳng khác nào chú thỏ trắng to xác.
Đây là thụ chính, Tạ Cẩn Thần.
“…Cậu biết cái gì nên nói, cái gì không mà, đúng chứ?” Sầm Úc cố lái lời thoại của hệ thống theo hướng bớt hãm hơn.
Dường như Tạ Cẩn Thần không ngờ Sầm Úc lại chủ động tìm mình. Y bối rối thấy rõ, căng thẳng đến mức hai tay cứ níu chặt lấy vạt áo sơ mi trắng tinh: “Thần không biết, Úc ạ.”
Tạ Cẩn Thần tựa lưng vào tấm phông nền sau lưng, mắt không rời khỏi Sầm Úc đang kề sát ngay trước mặt. Trong lồng ngực y, một niềm vui sướng tột cùng bỗng dâng lên ——
Bé Úc gần mình quá đi.
Bé Úc dễ thương ghê, gần quá, gần ơi là gần.
Đến cái mặt lúc dỗi trông cũng cưng nữa là.
Sầm Úc nào hay biết Tạ Cẩn Thần đang vẩn vơ cái gì trong đầu. Cậu còn đang phải vắt óc xem nên diễn tiếp thế nào đây này.
Đây là bộ truyện về boygroup show sống còn, một trong hai lựa chọn “gay cấn” lần trước.
Cuốn truyện mang tựa đề 《 Chỉ là trợ lý quèn thôi mà, sao tôi lại biến thành sao hạng A mất rồi?! 》
Con mèo béo hứa chắc như đinh đóng cột rằng đây là màn chơi xả stress, kịch bản không thể nào gãy được!
Chuyện là Tạ Cẩn Thần với Sầm Úc quen nhau từ hồi sinh viên. Đùng một cái, Sầm Úc nằng nặc đòi đi thi show sống còn. Là người yêu, Tạ Cẩn Thần đành phải cắn răng ủng hộ cậu chàng. Lắm lúc, y còn ước mình có ba đầu sáu tay để cày như trâu như chó lấy tiền đập cho Sầm Úc.
Cứ thế, trong cảnh dù có cạp đất ăn cũng ráng vote cho em ghệ, cuối cùng Sầm Úc cũng được debut thành công!
Nào ngờ, ngay đêm chung kết, thứ Tạ Cẩn Thần nhận được chẳng phải cái ôm của Sầm Úc, mà là lời cảnh cáo từ chính người mình thương: Muốn sự nghiệp của cậu yên ổn thì liệu hồn mà giấu nhẹm mối quan hệ giữa cả hai đi. Chỉ được phép nhận là bạn thân đại học, không hơn.
Và để đảm bảo Tạ Cẩn Thần sẽ câm như hến, Sầm Úc còn chơi chiêu, đưa y vào làm chân trợ lý lo chuyện sinh hoạt cho cả nhóm (cái loại ăn chung ở chung ấy).
Giờ truyện đang tới đoạn Tạ Cẩn Thần hớn hở đứng ở cánh gà, mừng rơn muốn chúc mừng em bồ. Y còn chưa kịp vui trọn vì được Sầm Úc gọi ra nói chuyện riêng, thì đã ăn ngay một vố hăm dọa vào mặt…
Người-trong-kẹt-Sầm-Úc đọc cốt truyện xong mà chỉ muốn chửi thề.
Anh bạn à, mày đúng là đồ ché đỏ mà!
Nhưng hệ thống đã bắt diễn theo cái kịch bản củ chuối này rồi, cậu cũng đành cắn răng làm tới thôi.
Thế là Sầm Úc nhắm mắt nhắm mũi, vừa túm cổ áo Tạ Cẩn Thần vừa rít lên: “Nếu để bất cứ ai khác biết chuyện này… thì tôi không tha cho cậu đâu.”
Nói xong, chính cậu cũng tự thấy ớn với hành động của mình, bèn đẩy vội người đối diện ra: “Nghe rõ chưa?”
Tạ Cẩn Thần không thể tin nổi Sầm Úc lại có thể buông ra những lời như thế. Y cúi gằm mặt, mắt dán chặt vào cổ áo, ngắc ngứ mãi mới đáp: “…Thần rõ rồi ạ.”
“Coi như cậu biết điều.” Sầm Úc hừ một tiếng.
Hai người đang đứng ở cánh gà, một góc khuất hút tuyệt không có ai mò đến.
Mấy thành viên khác chắc vẫn đang chung vui với gia đình trong phòng nghỉ, chả hơi đâu mà lết ra cái xó heo hút này làm chi…
Đêm chung kết tổ chức trong trường quay lớn, nhưng khu cánh gà hẻo lánh lại không được hưởng chút hơi lạnh nào cả. Đã thế, Sầm Úc còn đang bận nguyên bộ đồ diễn lúc nãy…
Vì hình xăm trên tay, cậu vẫn phải đeo ống tay áo cùng mớ phụ kiện lằng nhằng để che đi.
Sầm Úc bắt đầu thấy sốt ruột rồi đấy.
Đâu phải cậu không muốn chuồn êm, mà là tại kịch bản nó bắt thế. Lát nữa, công chính Khương Quyết Minh – center vừa debut với lượng fan siêu đông – sẽ tình cờ đi ngang qua đây hóng gió.
Và nghe lỏm được đúng nửa câu sau cùng của Sầm Úc.
Nên giờ phải ráng chờ chồng người ta tới, đặng mà cố tạo ra cuộc gặp gỡ định mệnh cho ảnh với thụ chính chứ.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ vọng lại, Sầm Úc mới rặn ra nốt lời thoại còn dang dở ——
“Nếu để đứa thứ ba biết chuyện hai đứa mình…”
“Thì cái mặt của cậu…” Nói đến đây, Sầm Úc thực sự không tài nào bô lô ba la nổi nữa. Cậu đành bỏ lửng vế cuối, để Tạ Cẩn Thần tự điền vào chỗ trống.
Y như rằng, người kia trông sợ hãi ra mặt.
“Để cậu khỏi đi bép xép lung tung…” Sầm Úc liếc Tạ Cẩn Thần, bụng bảo dạ lần này chắc kèo rồi!
Vì Tạ Cẩn Thần trong truyện gốc vốn là trai ngoan chính hiệu!
Không phải cái kiểu thảo mai hay giả nai thường thấy đâu, người ta ngoan thật!
“…mai mốt cậu đến làm trợ lý cho bọn tôi.”
Tiếng bước chân đột ngột khựng lại. Sầm Úc biết tỏng Khương Quyết Minh đã nghe hết cả rồi.
Thế là cậu cúi xuống, vỗ nhẹ lên má Tạ Cẩn Thần: “Rõ chưa?”
Tạ Cẩn Thần vẫn nép mình vào tấm phông nền phía sau. Khi Sầm Úc ghé sát lại gần, mùi hương gỗ thanh nhẹ từ người cậu thoảng đến… và cả hơi ấm phảng phất nơi những ngón tay đang áp trên gò má y.
Y cứ đăm đăm ngắm Sầm Úc, ánh nhìn chuyên chú đã gần như chuyển sang mê dại. Trong mắt y, ngay cả cái điệu cuống quýt chối bỏ mối quan hệ của cậu cũng đáng yêu lạ lùng.
“Rõ rồi ạ…”
Tạ Cẩn Thần lí nhí đáp.