Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 94

Editor: Ang Chem.

⭒°. ݁✮

Cũng may mà mắt cá chân của Bùi Hằng Quân bị thương không quá nghiêm trọng. Chỉ cần chịu khó chườm đá rồi nghỉ ngơi thêm vài hôm là lại tung tăng được ngay.

Vậy nên cái vẻ hoảng loạn vừa rồi, phần lớn là do bị thứ trong gương doạ cho một phen mất vía mà thôi…

Thấy Hạ Vĩnh Ninh lúc này mới đủng đỉnh đi tới, Giang Thoan và Vu Thịnh liền quay sang, hỏi han đầu đuôi câu chuyện.

Ban nãy anh ta cũng đứng ngay trước tấm gương, song lại tuyệt nhiên không hề phát hiện bất cứ điều gì bất thường cả.

Anh chỉ thấy hai người kia đang đi xuống thì bỗng dưng tái mét mặt mày, như thể vừa gặp phải thứ gì kinh khủng lắm. Nhưng khi anh ngoảnh lại nhìn, tất thảy đã hoàn toàn bình thường.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Hạ Vĩnh Ninh quyết định kể lại tất tần tật những gì mình đã chứng kiến.

Nghe xong, Vu Thịnh chỉ biết thở dài thườn thượt. Anh ta cũng chẳng gặng hỏi Sầm Úc và Bùi Hằng Quân thêm làm chi, bụng bảo dạ chắc lại là mấy chuyện “tâm linh không đùa được đâu” thôi.

“…Tốt nhất là sau này mọi người cứ né cái dãy nhà đó ra.”

Sầm Úc lập tức đánh hơi được mùi drama: “Trước đây từng có chuyện gì rồi à?”

“Cũng không hẳn là có chuyện.” Vu Thịnh quay sang đáp lời: “Về đây dạy rồi tôi mới biết…”

“Nghe nói nền móng của dãy nhà học đó được xây trên một ngôi mộ cổ.”

“Người nằm dưới mộ là con trai út nhà phú hộ trong vùng… Người ta bảo cậu ấm đó yểu mệnh, mới đôi mươi đã vắn số.” Vu Thịnh vừa kể vừa nhớ lại lời đồn đại: “Cậu biết đấy, đám học trò mà, đứa nào chả thích bày mấy trò ma quỷ ra chơi.”

“Tụi nó rỉ tai nhau rằng chỉ cần gọi trúng tên người ấy, thì dẫu là chơi bút tiên hay bất cứ trò gọi hồn nào, cậu ta cũng sẽ hiện về giúp mình được như ý muốn.”

Kể đến đây, Vu Thịnh chợt nhận ra sắc mặt trắng bệch của Bùi Hằng Quân. Anh ta vội cười gượng: “Chết thật, tôi doạ mọi người sợ rồi đúng không?”

“Mà cũng chỉ là lời đồn thôi, làm gì có ai thấy bao giờ đâu.”

Sầm Úc nhìn Vu Thịnh, rồi khẽ liếc mắt qua Hạ Vĩnh Ninh. Giang Thoan cũng đang đăm chiêu suy nghĩ…

Có lẽ khoảng lặng của cả ba đã khiến Vu Thịnh thấy là lạ, anh ta bèn ngơ ngác thắc mắc: “Sao tự dưng im re hết vậy?”

“Cậu quên rồi à?” Không nhịn được nữa, Giang Thoan buột miệng hỏi: “Hồi đó tụi mình cũng từng chơi trò này mà.”

Ánh mắt hắn lướt qua Bùi Hằng Quân đang cúi gằm mặt, rồi dừng lại, nhìn thẳng vào Hạ Vĩnh Ninh. Trước vẻ quả quyết của đối phương, hắn càng thêm tin rằng trí nhớ mình không hề sai lạc.

“Đã chơi rồi mà, sao giờ cậu lại làm như chả biết gì hết vậy?”

Câu nói của Giang Thoan khiến Vu Thịnh ngẩn cả người.

Anh nhìn chằm chằm vào Giang Thoan và Hạ Vĩnh Ninh, đoạn đảo sang Bùi Hằng Quân đang thất thần:

“Thật hả?”

Ngoại trừ thụ chính vẫn còn mải mê lạc trong thế giới của riêng mình, cả Giang Thoan và Hạ Vĩnh Ninh đều đồng loạt gật đầu.

Lần này thì mặt Vu Thịnh nghệt ra thật.

“Nhưng mà… tôi không nhớ một tí gì cả…”

Nhìn phản ứng của Vu Thịnh, Sầm Úc càng lúc càng tin chắc rằng: mười năm trước, tại ngôi trường này, đã có một trò chơi quái gở xảy ra… và cùng với nó, là một “con ma” vô tình được triệu hồi.

“Vậy mục đích ban đầu của mấy anh… là để gọi ‘cậu ấm’ đó lên à?” Sầm Úc thắc mắc.

Cậu chẳng biết lai lịch ngôi mộ kia ra sao, nên đành gọi bừa là cậu ấm.

Câu hỏi của Sầm Úc vừa dứt, chẳng những Vu Thịnh vốn đang ngơ ngác, mà ngay cả Hạ Vĩnh Ninh và Giang Thoan cũng chìm vào lặng thinh.

Cả hai lắc đầu, dường như cũng không thể nhớ nổi lý do cho trò chơi tai quái năm đó.

Ánh mắt Sầm Úc lập tức hướng về phía thụ chính.

“Quân có nhớ không?”

Bấy giờ, Bùi Hằng Quân mới ngẩng lên nhìn em người yêu, khoé mi vẫn còn hoe hoe đỏ. Y dán chặt mắt vào mặt Sầm Úc, khẽ khàng đáp: “Chắc là… để cầu một điều ước.”

Chậc, xem ra mấu chốt của vấn đề nằm ở chính cái thứ được “triệu hồi” rồi.

Sầm Úc nghĩ bụng, đoạn quay sang hỏi những người còn lại: “Vậy còn tên thì sao?”

“Muốn gọi hồn thì ít nhất cũng phải biết tên chứ, đúng không?”

Ấy thế mà cả ba vẫn cứ ngớ ra, hỏi tới đâu cũng chỉ lắc đầu nguầy nguậy.

Vu Thịnh vắt óc mãi mới tìm được một mảnh ký ức về cậu ấm kia: “Tuy tôi không nhớ được chuyện tụi mình hồi đó…”

Anh xâu chuỗi lại dòng suy nghĩ: “…nhưng tôi vẫn nhớ đám học trò gọi cậu ta là gì.”

“Là gì cơ?” Sầm Úc hỏi dồn.

“Ngọc.”

Vu Thịnh đáp chắc nịch: “Bọn nó bảo tên ở nhà của cậu ấm đó là Ngọc.”

“…Ngọc.” Sầm Úc vô thức lẩm bẩm.

Cậu nhẩm đi nhẩm lại cái tên ấy, tâm trí bất giác hiện lên vị đại gia bí ẩn “Bé Ngọc” đã đột ngột xuất hiện trong buổi livestream hôm nọ…

Trùng hợp đến mức này ư?

Rõ ràng “Bé Ngọc” biết tỏng căn nhà đó có vấn đề, vậy tại sao lại xúi mình vào?

Chả lẽ muốn mình ngỏm củ tỏi luôn trong đấy à?

Sầm Úc ngẫm nghĩ một hồi, rồi lại thấy không giống lắm. Dù có “Bé Ngọc” hay không, cậu vẫn buộc phải bước chân vào căn nhà ma kia.

Hơn nữa, mãi tới tối ngày thứ tư cậu mới bay màu.

Điều đó có nghĩa là: trước thời điểm bị cốt truyện “xử”, cậu chắc chắn sẽ không gặp chuyện bất trắc.

Vậy thì… rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra đây?

Sầm Úc lại quay sang Vu Thịnh: “Thế các anh có biết tên thật của Ngọc là gì không?”

“Không.” Vu Thịnh lập tức lắc đầu, đáp: “Nhưng tôi có nghe loáng thoáng một lời đồn…”

“Hửm?”

“Người ta nói rằng, bất cứ ai biết được tên thật của cậu ấm đó…” Ánh mắt Vu Thịnh lướt qua từng gương mặt trong phòng: “…đều sẽ bị cậu ta ám theo.”

Nãy giờ bác sĩ ra ngoài lấy đồ, thành ra cả nhóm mới có được một khoảng lặng ngắn để xâu chuỗi lại toàn bộ chuyện của Bùi Hằng Quân.

Chẳng mấy chốc, bác sĩ đã quay trở lại. Ông xử lý vết thương cho Bùi Hằng Quân xong, dặn dò thêm vài điều cần lưu ý rồi cho họ ra về.

⭒°. ݁✮

Sau khi đưa thụ chính về phòng nghỉ ngơi, Sầm Úc lững thững bước ra ngoài sân, ánh mắt hướng về phía gian nhà tắm trơ trọi nằm cách đó không xa.

Vừa châm thuốc lá, cậu đã nghe có tiếng bước chân thủng thẳng tiến đến.

Sầm Úc liền ngoảnh đầu lại.

Không ngoài dự đoán, là Hạ Vĩnh Ninh.

Gã này chắc bị bệnh sạch sẽ nặng lắm rồi, lại vừa thay một bộ đồ mới tinh tươm.

Thấy Sầm Úc đang phì phèo nhả khói, anh ta có vẻ hơi ngập ngừng, nhưng rồi vẫn lên tiếng: “Cho một điếu.”

Điếu thuốc ngậm hờ giữa hai cánh môi, cậu nheo mắt nhìn đối phương: “Sếp Hạ không biết dùng từ ‘xin’ à?”

Hạ Vĩnh Ninh khẽ giơ tay làm một cử chỉ “xin lỗi”, đoạn hỏi lại lần nữa: “Thưa ngài Sầm, có thể cho tại hạ xin một điếu thuốc được không?”

Sầm Úc hơi nhướng mày, chìa bao thuốc cho anh ta. Hạ Vĩnh Ninh vừa lấy một điếu, cậu đã tiện tay quẳng luôn cả cái bật lửa sang.

Từ trước đến nay, Sầm Úc cứ ngỡ một kẻ ám ảnh sự sạch sẽ như Hạ Vĩnh Ninh sẽ không bao giờ động đến mấy thứ “tệ nạn” này.

Nhưng không. Nhìn cái điệu châm thuốc rít khói sành sỏi của đối phương là biết ngay đây là một tay nghiện thứ thiệt.

Khéo còn hút ác hơn cả mình ấy chớ.

Khoé mắt Sầm Úc khẽ cong lên, vẻ mặt lạnh băng thường ngày bỗng chốc tan chảy: “Không ngờ đó nha, sếp Hạ.”

“Hoá ra sau lưng lại cũng rượu chè thuốc lá đủ cả.” Cậu ngứa miệng buông lời mỉa mai.

Hạ Vĩnh Ninh chẳng thèm đếm xỉa đến câu cà khịa của Sầm Úc.

Ánh mắt anh ta chỉ lặng lẽ hướng về phía nhà tắm, xuyên qua màn khói mỏng đang uốn lượn, đoạn khẽ dừng lại nơi sườn mặt cậu chàng.

Tầm nhìn như bị ghim chặt vào hai nốt ruồi lệ nằm ngay dưới vành mi ấy.

Mãi sau khi rít một hơi thuốc thật sâu rồi chầm chậm nhả khói ra, Hạ Vĩnh Ninh mới cất tiếng: “Hồi xưa đi xã giao tiếp khách, không từ chối được.”

Thản nhiên đáp lại lời Sầm Úc xong, anh ta quyết định hỏi thẳng một vấn đề vẫn luôn lởn vởn trong tâm trí mình:

“Cậu thật sự thấy cậu ta… bình thường à?”

Bình Luận (0)
Comment