⭒°. ݁✮
“Anh đang nói đến ai cơ?” Sầm Úc tỉnh bơ giả ngơ.
“Cậu biết mà.” Hạ Vĩnh Ninh đáp. Cậu chàng đã không muốn gọi tên, thì anh ta cũng chẳng dại gì mở lời trước.
Sầm Úc méo quan tâm lắm.
Thích chơi trò úp mở hả? Chiều luôn. Đằng nào thì cả hai đều biết tỏng người kia là ai rồi.
“Sao anh lại nghĩ thế?”
Sầm Úc nhìn chằm chằm Hạ Vĩnh Ninh, cố đọc vị xem anh zai công chính này đã ngửi thấy mùi gì bất thường chưa…
Thú thật, chính cậu cũng thấy Bùi Hằng Quân dạo này rất lạ, nhưng cậu vẫn cần thêm bằng chứng để chắc chắn hơn.
Vậy còn Hạ Vĩnh Ninh thì sao?
Ánh mắt Sầm Úc toát lên vẻ ngờ vực: “Anh tìm ra được gì rồi à?”
“Chả có manh mối nào cả.” Hạ Vĩnh Ninh đáp thực lòng, tuyệt nhiên chẳng chút dối trá hay lừa lọc. Bởi lẽ, điều duy nhất anh nắm trong tay chỉ là một mảnh ký ức mà thôi – một hình ảnh bất chợt ùa về khi anh bắt gặp chiếc bàn học cũ kỹ…
Rằng bóng hình kia không phải Bùi Hằng Quân.
Dù chẳng tài nào hình dung nổi mặt mũi cậu bạn cùng bàn năm xưa, nhưng Hạ Vĩnh Ninh vẫn nhớ như in cái vẻ thờ ơ cố hữu của cậu ta.
Không rõ vì cớ gì, cảm giác ấy lại khiến anh vô thức liên tưởng đến Sầm Úc…
Hạ Vĩnh Ninh tự hiểu mình vốn là người cứng nhắc, sống rập khuôn như một cỗ máy chỉ biết tuân theo nề nếp. Chính vì lẽ đó, anh luôn ghét cay ghét đắng những kẻ lơ đễnh, nói năng lúc nào cũng vương vẻ bông đùa.
Nhưng trớ trêu thay, Sầm Úc lại mang một gương mặt quá mức xuất chúng. Dù cậu chỉ mỉm cười buông lời nghiêm túc, người đối diện vẫn cứ ngỡ rằng mình đang bị chàng trai bảnh bao này trêu ghẹo.
Dẫu biết rõ bản thân chả ưa gì hạng người ấy, song Hạ Vĩnh Ninh lại không thể “ghét” Sầm Úc nổi. Cứ như thể, sâu thẳm trong anh đã sớm có một niềm tin chắc nịch rằng: cậu vốn sinh ra là vậy, và đó mới chính là dáng hình thật sự của cậu.
Thậm chí, khi ánh nhìn chạm phải hai nốt ruồi lệ dưới mi Sầm Úc, đáy lòng Hạ Vĩnh Ninh còn dâng lên một nỗi xao động… gần như là hoài niệm.
Hoài niệm, nhưng cũng thật rỗng không. Tựa như một buổi chiều tà vô danh nhiều năm sau ngày tốt nghiệp, cả quãng trời áo trắng bỗng ùa về tâm trí ta mà chẳng cần lời mời gọi.
Linh hồn bị níu giật ngược về quá khứ, nhưng thẳm sâu con tim đã thừa biết tất thảy chỉ còn là bóng hình của dĩ vãng.
Bởi thời gian là thứ mãi mãi không thể quay đầu.
Vì đã chắc chắn cậu bạn cùng bàn kia không phải Bùi Hằng Quân, Hạ Vĩnh Ninh mới bắt đầu giăng bẫy, cố tình thử xem đối phương có để lộ sơ hở gì không.
Nào ngờ, Bùi Hằng Quân còn ranh mãnh hơn anh ta tưởng…
Y thà tự làm mình bị thương, cũng nhất quyết không chịu sa lưới.
Điếu thuốc trên tay Hạ Vĩnh Ninh đã cháy đến tận đầu lọc.
Anh ta lại liếc về phía gian nhà tắm – nơi hôm qua Sầm Úc từng ầm ĩ la làng là có ma…
“Cậu biết tỏng đó không phải đồ giả mà.” Hạ Vĩnh Ninh cất giọng, ánh nhìn vẫn ghim chặt vào cánh cửa.
Dù câu nói nghe chẳng ăn nhập vào đâu, nhưng Sầm Úc chỉ cần dõi theo hướng mắt anh ta là hiểu ra vấn đề ngay.
Có điều, biết là một chuyện, còn chịu thừa nhận lại là chuyện hoàn toàn khác. Thế là cậu tiếp tục giả ngu:
“Tôi chả hiểu anh đang nói cái gì cả.”
Sự ngoan cố của Sầm Úc thật sự khiến Hạ Vĩnh Ninh thấy khó hiểu vô cùng.
Buổi livestream hôm ấy anh cũng đã xem. Dù khung hình rung lắc dữ dội, nhưng cái thứ lù lù xuất hiện bên cạnh hình nộm… trông không hề giống người sống một chút nào.
Hạ Vĩnh Ninh thừa biết Sầm Úc chả phải hạng ngu ngơ khù khờ gì cho cam.
Vậy sự chối bỏ này là sao? Là cố tình lảng tránh sự thật, hay đằng sau còn ẩn giấu một nguyên do nào khác?
Hạ Vĩnh Ninh khẽ gật đầu, chẳng nói chẳng rằng mà chỉ quay lưng bước vào phòng khách.
“…?” Ơ, dỗi à?
Dõi theo bóng lưng im lặng của người đàn ông, Sầm Úc tự nhủ: chắc cái kiểu chối bay chối biến của mình làm sếp Hạ mất hứng nói chuyện tiếp rồi…
Cậu vừa định đi lượn lờ chỗ khác, ai dè Hạ Vĩnh Ninh đã bất ngờ quay trở lại, trên tay còn cầm theo một chiếc gạt tàn.
“…” Sầm Úc ngớ người nhìn Hạ Vĩnh Ninh đang chìa cái gạt tàn ra trước mặt mình.
“C-cảm ơn?” Cậu ngập ngừng đáp, máy móc dụi mẩu thuốc lá vào.
Hạ Vĩnh Ninh chỉ khẽ gật đầu, đoạn lặng lẽ mang gạt tàn vào trong. Một lát sau, anh ta lại thong dong bước ra.
Ngay lúc Sầm Úc còn đang ngơ ngác chả hiểu gã này đi tới đi lui làm trò gì, thì anh ta bỗng đột ngột lên tiếng:
“Có muốn sang nhà tôi xem thử không?”
Nhà của Hạ Vĩnh Ninh ư?
Sầm Úc sững người.
Chẳng phải căn nhà đó đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi à?
Sáng nay anh ta còn bảo khi nào rảnh sẽ ghé về, sao mới chiều thôi mà đã nổi hứng muốn đi ngay thế này?
Sầm Úc khẽ liếc sang Hạ Vĩnh Ninh, lập tức nhận ra bộ đồ mới của anh ta trông năng động và linh hoạt hơn hẳn.
Mà bản thân cậu cũng đang trong chiếc quần short và giày thể thao, sẵn guồng chân để chạy nhảy tung tăng.
Chẳng lẽ vừa về tới đây là gã này đã tính quay lại nhà cũ luôn rồi?
Dù trong đầu còn ngổn ngang trăm mối tơ vò, song Sầm Úc vẫn gật đầu rất dứt khoát: “Tôi đi với anh.”
Nói đoạn, cậu đưa tay s* s**ng khắp người. Một túi là điện thoại, túi kia là thuốc lá và ít tiền lẻ còn thừa…
Nhưng cứ thấy thiêu thiếu cái gì đó.
Sầm Úc nhanh chóng đảo mắt quanh sân, rồi dừng lại ở một cây búa đang nằm lăn lóc trong góc.
Không một giây chần chừ, cậu bước thẳng tới, nhặt lấy cây búa rồi quay sang Hạ Vĩnh Ninh:
“Ok, đi được rồi chứ?”
Hạ Vĩnh Ninh nhìn Sầm Úc bằng một ánh mắt hết sức khó tả, như thể vừa phát hiện ra cậu chàng này đến từ hành tinh khác.
Tuy có cả ngàn câu hỏi về cây búa trên tay đối phương, nhưng sau một hồi cố gắng nín nhịn, cuối cùng anh ta cũng nén được cơn tò mò xuống.
Đúng lúc hai người vừa định cất bước đi, Sầm Úc chợt ngẩng phắt đầu lên.
Trên tầng ba, Bùi Hằng Quân đang tựa người vào ô cửa sổ mở toang, lặng lẽ dõi theo họ từ phía xa…
Từ đầu đến cuối, y chưa hề hé môi nửa lời, chỉ âm thầm quan sát từng cử chỉ của cả hai. Nếu Sầm Úc không tình cờ ngước lên, có lẽ sự hiện diện ấy sẽ mãi mãi chìm vào bóng khuất.
Trong bộ đồ ở nhà, dáng hình Bùi Hằng Quân càng hiện rõ vẻ mảnh khảnh. Từ y tỏa ra thứ khí chất dịu dàng khôn cùng, phảng phất nét lãng mạn rất riêng của người làm nghệ thuật.
Ấy vậy mà… nếu có ai đứng trong căn phòng kia, ắt hẳn sẽ kinh hãi khi nhận ra những ngón tay của y đang cắm ngập sâu vào vách tường bên cạnh.
Bùi Hằng Quân cứ lặng lẽ nhìn Sầm Úc như thế. Chỉ đến khi bắt gặp ánh mắt của em người yêu, nụ cười rạng rỡ mới bừng lên trên môi y.
“Ra ngoài hả bé?” Giọng y tuy không lớn, nhưng vẫn vọng đến tai Sầm Úc rõ mồn một.
“Ừa, tôi với sếp Hạ đi dạo chút thôi.” Sầm Úc vừa nói vừa chỉ về phía mình và Hạ Vĩnh Ninh.
“Quân cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Anh nghe bé ạ.” Bùi Hằng Quân tủm tỉm đáp lời.
Nhưng ở nơi góc khuất Sầm Úc không hề hay biết, ngón tay y đã sớm lún thật sâu vào vách tường.
Ánh mắt Bùi Hằng Quân dán chặt lên người Hạ Vĩnh Ninh, nhuốm một sắc tối tăm mờ đục. Y chỉ còn biết bất lực dõi theo, chẳng thể làm gì hơn được.