Chương 1187: Nói gì nghe nấy
Chương 1187: Nói gì nghe nấyChương 1187: Nói gì nghe nấy
Chương 1187: Nói gì nghe nấy
Đó là một con rồng vảy đen sừng đỏ, uốn lượn ra từ bên trong bóng mờ phía sau tinh thân hoàng thành, quấn quanh trên tinh thân hoàng thành.
Lúc con rồng đó qua đây quan sát mọi người.
Hồng Viễn Kiêu liếc mắt thì nhận ra hắc long này là gì.
"Hắc long hộ quốc, thần thú hộ quốc mà bệ hạ đích thân khâm điểm, sao hiện giờ cũng có dáng vẻ này?"
Tiêu Thiên ngẩng đầu, nhìn con rồng đen to lớn hùng dũng ở trước mặt.
Hắn cảm giác khí tức trên người đối phương rất giống với Nhạc Chấn Thanh ở bên cạnh.
Trong những vảy rồng màu đen khắp thân thể nó ẩn chứa khí tức chết chóc cực kỳ nồng đậm.
Sừng rồng màu đỏ trên đỉnh đầu tràn ngập huyết khí sinh mệnh.
Trong tình huống sống chết chỉ trong tích tắc thế này, đúng là không có chỗ nào đặc biệt.
Tình hình như thế làm cho Tiêu Thiên không thể nào hiểu được, chẳng lẽ vị Tàng Linh đại đế năm xưa bị điên rồi ư?
Hồng Viễn Kiêu nói rằng con rồng trước mặt chắc hẳn là một loại thần thú hộ quốc gì đó mới đúng, thế mà cũng bị cải tạo thành dáng vẻ này.
Thần thú hộ quốc đều biến thành bộ dạng như thế này, Tàng Linh trở nên phân tán, đế quốc Tàng Linh đã biến mất trong dòng sông dài lịch sử, dường như không có điểm gì đặc biệt.
"Các ngươi thật to gan, vậy mà lại tự tiện xông vào nơi đây!" Bên này, Thần Long hộ quốc rõ ràng đã cảm nhận được khí tức của Hồng Viễn Kiêu, Hồng Nguyên Hinh và cả Nhạc Chấn Thanh.
Trong nhận thức của ông, những sự tồn tại này nên phụ trách trấn thủ tâng ngoài, thế mà chưa được triệu kiến.
Bọn họ đã tự tiện tiến vào nơi này.
Xem ra, bọn họ không tuân theo ý chỉ.
Trong mắt Thần Long hộ quốc, cái gọi là không tuân theo ý chỉ đồng nghĩa với phản loạn.
"Đám phản tặc các ngươi!" Thần Long hộ quốc đã dựa theo suy nghĩ của bản thân, phán tội tử hình những người trước mặt.
Thần Long hộ quốc vừa nói xong, miệng rồng há to, bỗng nhiên gầm lên thật dài.
"Grào!II"
Tiếng rồng gầm vang, trong nháy mắt chấn động khắp nơi.
Huyết khí sinh mệnh và tử khí vốn đang phiêu đãng ở xung quanh đều bị tiếng gâm gừ của ông dẫn động.
Trong chốc lát, một cơn lốc gió xoáy màu đỏ bắt đầu chuyển động trước mặt Tiêu Thiên.
Bùm ầm...
Tiếng vang rền kịch liệt không ngừng dội lên. Cùng với tiếng gam dữ dội, thân rồng của Thần Long hộ quốc nhẹ nhàng rung chuyển, cơn gió xoáy cực kỳ đáng sợ này tiến lại gần với tốc độ vô cùng kinh khủng.
Sau khi cơn bão khí sinh tử có uy năng hủy diệt thiên địa này quét qua.
Hồng Viễn Kiêu, Hồng Nguyên Hinh và Nhạc Chấn Thiên đều bị trận gió bão sắp tiến tới dọa phát sợ.
Mặc dù có trường lực của Tiêu Thiên nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được uy năng khủng bố chất chứa trong đó.
Huống hồ, người đang động thủ với bọn họ lại là Thân Long hộ quốc ngày xưa.
Đối với sự tồn tại đã từng là đế quốc Tàng Linh, người có tên cây có bóng, chỉ mỗi sự hiện diện của Thần Long hộ quốc ở trước mặt đã khiến người ta phải kinh hãi run rẩy.
Đặc biệt là lúc Thần Long hộ quốc trước mặt đang bộc phát thần uy.
Ba người không khỏi tập trung ánh mắt về phía Tiêu Thiên, bọn họ rất muốn biết.
Nam nhân trước mặt này, làm sao đối mặt với Thần Long hộ quốc.
Rốt cuộc đối phương có biện pháp gì có thể chém giết được Thần Long hộ quốc trước mặt này.
Hay là vẫn như lúc trước, hạ đối phương một cách đơn giản và thô bạo?
Nhưng.
Hành động tiếp theo của Tiêu Thiên, hành vi khắc chế Thần Long hộ quốc trước mặt khiến ba người bọn họ không cách nào tưởng tượng được.
Thậm chí, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có khả năng này.
"Gao khó nghe như vậy mà cũng ra sức gào cho to, im miệng!!!" Tiêu Thiên cau mày, quát lớn.
Tiếng quát lớn này, Tiêu Thiên không hề dùng khí tức gì, âm thanh cũng không lớn lắm.
Động tĩnh do cơn bão trước mặt gây ra dường như trở nên nhỏ bé.
Nhưng chính tiếng quát nhẹ này khiến Thân Long hộ quốc trước mặt không tự chủ mà ngậm miệng rồng lại.
"Tản ra!" Bên này, Tiêu Thiên cau mày, quát to một lần nữa.
Khi giọng nói của hắn vừa dứt, cơn bão do Thân Long hộ quốc trước mặt gây ra bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
Hiển nhiên, không phải vì một câu nói của Tiêu Thiên làm cho cơn bão tiêu tán.
Mà sau khi hắn nói ra câu này, Thần Long hộ quốc vô thức làm theo lời hắn nói.
"Quỳ xuống!" Tiêu Thiên lại lên tiếng, ánh mắt lóe lên.
Tiếng gầm của hắn khiến Thần Long hộ quốc run rẩy, căn bản không cách nào khống chế bản thân.
Thân thể Thần Long hộ quốc vặn vẹo, trong nháy mắt biến thành một ông lão tóc đỏ khoác áo bào đen, đáp xuống vùng hư không trước mặt.
Sau khi Thần Long hộ quốc hóa thành hình người thì ngoan ngoan quỳ xuống theo lời của Tiêu Thiên vừa gầm.
Cảnh tượng này, quả thật khiến Hồng Viễn Kiêu, Hồng Nguyên Hinh và Nhạc Chấn Thanh kinh hãi.
Ai nấy đều trừng lớn hai mắt, không thể tin được. Bọn họ nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy tình huống Thần Long hộ quốc thành thật tuân theo mệnh lệnh như thế này.