Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 1365 - Chương 1364: Xấu Hổ Và Giận Dữ Đan Xen

Chương 1364: Xấu hổ và giận dữ đan xen Chương 1364: Xấu hổ và giận dữ đan xenChương 1364: Xấu hổ và giận dữ đan xen

Chương 1364: Xấu hổ và giận dữ đan xen

Quá khứ, năng lực của bọn họ cực kỳ lớn mạnh, ở đế quốc Tàng Vũ cũng vô cùng được phụ hoàng yêu thích.

Đã khi nào gặp phải khuất nhục như vậy.

Nhìn dáng vẻ hiện tại của bọn họ còn có đám người lui tới chung quanh.

Lúc này, bọn họ không giống như là ba đại hoàng tử của Tàng Vũ ngược lại giống như là động vật trong vườn, mặc người ta nhìn ngắm.

"Ba đại hoàng tử à..." Lúc này, hai phu thê chạy tới trước mặt ba đại hoàng tử, nhìn ba bóng dáng phía trước, Tử Việt Phong không nhịn được cảm khái nhiều một chút.

Bởi vì Tử Việt Phong y bào đẹp de quý giá, khí chất bất phàm, cộng thêm bên cạnh có không ít thân vệ tâm phúc đi theo, trong đám người phía trước rất đặc biệt, thu hút ánh mắt người khác.

Cho nên ba hoàng tử Tàng Vũ quỳ gối phía trước, thỉnh thoảng bắt đầu dập đầu, cũng phát hiện Tử Việt Phong dưới đài bên này.

Đương nhiên, cũng nhìn thấy hoàng muội Liễu Yên Hà chuyển kiếp của mình ở bên cạnh hắn.

Chẳng qua, lúc ba người bọn họ nhìn thấy Liễu Yên Hà, trên mặt không có gì vui mừng, ngược lại là hiện ra một tia tức giận.

Lúc này ba người bọn họ là xấu hổ và giận dữ đan xen.

Đặt ở quá khứ, từ trước đến nay ba vị hoàng tử Tàng Vũ bọn họ đều là cao cao tại thượng, không ai bì nổi, lại nắm trong tay rất nhiều tài nguyên.

Ánh mắt của cả đế quốc Tàng Vũ đều ngắm nhìn bọn họ.

Đại đế Tàng Vũ càng thêm sủng ái bọn họ.

So ra, vị hoàng muội trước mặt này, địa vị ở đế quốc Tàng Vũ cũng không cao.

Ngày xưa ba người bọn họ cũng sẽ không thèm liếc mắt hoàng muội trước mặt này nhiều hơn một cái.

Nhưng lúc này, hoàng muội mà ngày xưa bọn họ không thèm nhìn một cái đang đứng dưới đài, nhìn bọn họ lộ ra tư thái khuất nhục như thế.

Cho dù bọn họ biết, hoàng muội trước mắt, trên thực tế chính là một trong những người quan trọng trong Tàng Vũ ẩn nấp.

Việc nàng đến có thể chính là một cơ hội cho bản thân chạy thoát, thay đổi tình cảnh.

Nhưng mà...

Nội tâm của ba hoàng tử Tàng Vũ vẫn cực kỳ khó chịu.

Bọn họ không có cách nào tiếp nhận sự thật trước mắt.

Một mặt chật vật nhất, bi thảm nhất của bản thân bị đối phương nhìn thấy, còn cần đối phương cứu trợ.

Trừ điều đó ra, trong nội tâm của ba đại hoàng tử còn có lo lắng khác.

Vị hoàng muội này thật sự có cách cứu giúp bọn họ à? Càng không cần nói, thực lực khủng bố của nam nhân kia.

Chỉ riêng hoàng muội này của mình thật sự có năng lực cứu giúp đám người mình sao?

Ba người bọn họ sâu sắc biểu thị hoài nghi.

Mà dưới đài, Liễu Yên Hà nhìn ba người bọn họ, cảm xúc cũng có dao động nhất định.

Trong mắt ba hoàng huynh này lại lần nữa thấy được ánh mắt quen thuộc, cảm giác không thèm ngó tới, căn bản không để mình vào mắt đó.

Rất khinh miệt, căn bản là chướng mắt mình.

Trên thực tế Liễu Yên Hà cũng có thể hiểu được tại sao ba vị hoàng huynh dùng ánh mắt này đối đãi với mình.

Hiểu không có nghĩa là nàng có thể chấp nhận.

Cho dù đã tới nông nỗi này, cho dù bị người ta tróc nã, đã lưu lạc trở thành một người thất bại, vẫn kiêu căng như thế à?

Liễu Yên Hà rất muốn mở miệng chất vấn đối phương, nhưng rất đáng tiếc, ba vị hoàng huynh trước mặt nàng đã bị ý chí võ đạo của Tiêu Thiên hoàn toàn khóa chặt.

Không có cách nào mở miệng, chỉ có cách một khoảng thời gian không ngừng dập đầu, nhìn qua Liễu Yên Hà.

Chỉ là trong ánh mắt ba vị hoàng tử nhìn về phía Liễu Yên Hà tràn ngập phẫn nộ.

Chẳng lẽ dáng vẻ bọn họ chịu cực chịu khổ đẹp lắm hả, đáng để Liễu Yên Hà ở đây nhìn chằm chằm không buông à?

Trước mắt, sững sờ ở đây có ý nghĩa gì, chẳng lẽ không phải nên nhanh chóng rời đi, nghĩ cách giải cứu bọn họ sao.

Cho dù bọn họ cũng biết, Liễu Yên Hà xuất hiện ở đây đã chứng minh, toàn bộ người Tàng Vũ ẩn nấp phải ra tay.

Cho dù muốn tập kết trong phủ Lưu Sơn này, nhưng mà lúc đối mặt với nam nhân kia, e rằng sẽ một lưới bắt hết.

Chỉ là tâm tính của ba hoàng tử đã bắt đầu xảy ra chuyển biến.

Vốn dĩ bọn họ không hy vọng những người ẩn nấp đều đến, bị tận diệt.

Nhưng hiện tại, bọn họ lại ước gì những người ẩn nấp đến chịu chết, xem có thể khiến bọn họ tìm được cơ hội đục nước béo cò tự sát hay không.

Từ đó thành công sống lại ở bên phía Tàng Vũ, thoát khỏi biển khổ.

Ba người bọn họ không muốn ở nơi quỷ quái này thêm một khắc nào nữa.

Không chỉ có tra tấn còn là đau khổ và khuất nhục vô tận.

Tôn nghiêm của bọn họ rõ ràng bị ấn, ma xát trên mặt đất.

Mà Liễu Yên Hà cũng xem như hiểu ý tứ trong mắt bọn họ, không khỏi hiện ra một tia thất vọng.

Từ trên người ba người này, nàng thấy được ngạo mạn và thành kiến của quá khứ, nhưng không nhìn thấy sự không sợ hãi và kiên nghị của quá khứ.

Rất hiển nhiên, ba hoàng huynh của mình đã phế rồi. Chí khí của bọn họ đã hoàn toàn bị tiêu hao hầu như không còn trong vô số lần dập đầu này.
Bình Luận (0)
Comment