Cũng may mà lúc đó vị Nữ Đế Thánh Ma kia thu liễm dáng vẻ của Ma tộc mình, bằng không bị Tướng Quân thấy thì còn không biết tạo ra bao nhiêu hiểu lầm nữa.
Ngược lại là Tiêu Thiên thì có dáng vẻ như là đã biết rõ trong lòng, bắt đầu tiến hành đóng gói đối với bữa sáng đã được nấu nướng: “Hai nàng đã đánh nhau rồi hả?”
Lưu Diễm gật đầu: “Thân Vương nói không sai, bệ hạ và Lạc đại nhân có chút khó chịu khi mới rời giường, vừa lúc tay trần luận bàn một hai ở trong sân, đánh với nhau một trận.”
“Nếu không sử dụng tu vi, Lạc đại nhân so đấu tài nghệ thì thua kém bệ hạ một bậc.”
“Hơn nữa bệ hạ... nàng cứ tấn công liên tiếp vào ngực của Lạc đại nhân.”
“Lạc đại nhân lập tức bị đánh cho nổi giận đùng đùng, nhanh chân xông lên tông vào người của bệ hạ, miệng của hai người này không cẩn thận đụng vào nhau.”
Lưu Diễm nói đến này, sắc mặt càng thêm kỳ lạ: “Bệ hạ cảm thấy Lạc đại nhân cố ý, có chút tức giận, cho nên hôn lại.”
“Lạc đại nhân cảm thấy bệ hạ đang chơi lưu manh, tức giận há miệng muốn cắn mặt của bệ hạ.”
“Bệ hạ cũng tức giận cực kỳ, há miệng cắn đầu của Lạc đại nhân.”
Nói đến chỗ này, Lưu Diễm lại quay sang nhìn Chung Lệ Song: “Tướng Quân vừa lúc đi ngang qua đây, nhìn thấy một màn như vậy, chắc là do góc độ nên có chút hiểu lầm.”
Nghe thấy lời giải thích của Lưu Diễm, Chung Lệ Song có chút xấu hổ.
“Phụt!” Chung Linh ở bên cạnh càng không nhịn được bật cười thành tiếng: “Sao bệ hạ lại bỗng dưng giống như trẻ con thế, vui đùa ầm ĩ quá đi.”
“Điều này chưa chắc không phải là một chuyện tốt, tuy không tính là bạn tốt gì nhưng ít nhất cuối cùng bệ hạ cũng có một người bạn chơi cùng.” Chung Dương Minh ở bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Ông cùng thê tử Chung Lệ Song, xem như là nhìn Tử Nhược Yên lớn lên.
Thân phận, thiên phú của Tử Nhược Yên, cùng với một loạt chuyện nàng gặp phải sau này làm cho nàng căn bản là không có thứ gọi là bạn bè.
Vị Nữ Đế Thánh Ma này lại có thể tính như người đồng cấp với bệ hạ.
Rất tốt.
“Bạn bè à...” Tiêu Thiên thu mấy thứ đã được đóng gói xong vào không gian hệ thống, lầm bầm lên tiếng, dường như là rất hoài niệm: “Ta vốn cũng có một vài người bạn, đáng tiếc đều bị cha nuôi thiết kế hại chết.”
Tiêu Thiên đột nhiên lầm bầm thanh âm, khiến cơ thể của Chung Dương Minh, Chung Linh và Lưu Diễm ở bên cạnh hắn đồng thời chấn động.
Chung Lệ Song phía đối diện đang chuyên tâm ăn điểm tâm của mình, cũng không có phát hiện ra động tĩnh bên phía Tiêu Thiên.
“Thân Vương đại nhân, cha nuôi này của ngài... thiết kế như thế nào vậy?” Chung Linh dè dặt đặt câu hỏi.
Tiêu Thiên trầm mặc trong chốc lát, rồi chậm rãi mở miệng: “Cha nuôi của ta vì dạy ta đừng tùy tiện tin tưởng những người khác, nên đã hiếp bức bọn họ tới giết ta.”
“Đáng tiếc rất lâu sau đó, ta mới biết được chân tướng, trước kia là ta vẫn luôn hiểu lầm bọn họ.”
“Khó trách trước đây bọn họ cứ khóc lóc nói xin lỗi, thế nhưng người xin lỗi phải là ta mới đúng chứ, ha ha ha ha.”
Tiêu Thiên cười lớn nhìn bầu trời xa xăm, giống như là đang nhớ lại cái gì.
“Chẳng qua chúng ta cũng coi như là bạn bè, không đúng sao?” Lúc này, Chung Linh ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: “Khi còn bé tiên đế đã từng nói, giữa bạn bè đều sẽ có bí mật nhỏ.”
“Ta là bạn của tiên đế, hiện tại cũng là bạn của Thân Vương.”
“Nha đầu chết tiệt nhà ngươi cánh cứng rồi đúng không hả, ngươi cũng muốn xếp cùng thế hệ với cha mình à?” Chung Dương Minh trừng to mắt: “Hơn nữa ngươi đây là cái gì cùng cái gì chứ, bối phận đều rối loạn hết lên.”
Chung Linh thè lưỡi với Chung Dương Minh: “Đây không phải là một cách so sánh à, ngài kích động như vậy làm gì, hơn nữa cùng Thân Vương làm bạn, phụ thân ngài cũng không xứng.”
“...Ranh con, có tin ta hầu hạ bằng gia pháp không hả.”
“Thôi đi, cha lại đánh không lại ta.” Chung Linh nhún vai, Chung Dương Minh tức giận nổi trận lôi đình, cuồng nộ vô năng.
“Chung Linh!!!” Lúc này, Chung Lệ Song phía trước bàn ăn bên cạnh bỗng nhiên rống lên như sư tử hà đông, đập một phát lên trên bàn dài: “Lời lão nương nói, ngươi coi như gió thoảng bên tai có đúng không hả?”
“Ai cho ngươi chỉ ăn da bánh bao chứ không ăn nhân bánh hả, ba ngày không đánh nhảy lên đầu lật ngói đúng không, lão nương thấy là ngươi ngứa da rồi chứ gì.”
Chung Linh biến sắc, vội vàng muốn chạy trốn sang bên cạnh.
Đáng tiếc dù nàng có trốn thế nào, cũng không trốn thoát nổi bàn tay của sinh vật khủng bố nhất trên đời.
Chung Lệ Song thò tay túm một cái là nhấc bổng Chung Linh lên, đánh lấy đánh để như thể muốn da tróc thịt bong thật sự.
“Ôi chao, nương tử tốt của ta, nàng ra tay thế này thì mạnh quá đi.” Chung Dương Minh ban nãy rõ ràng tức giận gần chết, giờ lại đau lòng chạy tới.
Nhưng nghênh đón ông là cơn mắng té tát của thê tử mình: “Ông còn không thấy ngại nói thế nữa, nha đầu kia chính là do ông chiều đó!”