Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 167 - Chương 167. Ngươi Thực Sự Là Nghĩ Hay Lắm 2

Chương 167. Ngươi thực sự là nghĩ hay lắm 2 Chương 167. Ngươi thực sự là nghĩ hay lắm 2

Chung Dương Minh hết cách đón thế tiến công nước bọt của Chung Lệ Song, nịnh hót khuyên bảo thê tử.

Chung Linh thì trốn ở đằng sau cha nhà mình, run lên cầm cập, thỉnh thoảng thò đầu ra lén nhìn mẹ mình một cái.

Tiêu Thiên ngồi ở đó, cứ như vậy yên lặng ngắm nhìn, bỗng nhiên nói: “Thật tốt mà...”

“Biết vì sao trù nghệ của ta thật ra thì không kém hơn Chung Dương Minh, nhưng ta lại thích ăn đồ ông ấy làm không?” Lúc này Tiêu Thiên bỗng nhiên mở miệng.

Lưu Diễm lộ ra nụ cười mỉm, nhìn Tiêu Thiên: “Có phải là cùng đạo lý với chuyện ngài nấu bát mì cho đám người bệ hạ không?”

“Ha ha ha, Lưu Thống Lĩnh nói rất đúng.” Tiêu Thiên chống gối đứng lên, nhìn một nhà ba người phía xa xa: “Cơm Chung Dương Minh làm không chỉ có mỗi ta ăn, mà còn có người nhà của ông ấy.”

“Lòng đầy yêu thương nấu ăn cho người nhà của mình, mùi vị và tư vị của nó đương nhiên là ăn ngon cực kỳ.”

“Về cung đi, phỏng chừng Nữ Đế bệ hạ và Ma Đế đại nhân của chúng ta đã đói bụng lắm rồi.”

Nói rồi Tiêu Thiên chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ cà lơ phất phơ đi ra ngoài phủ.

“Vâng!” Lưu Diễm yên lặng gật đầu đi theo, có chút thương hại nhìn bóng lưng của Tiêu Thiên.

Trên đường trở về cung, Tiêu Thiên vẫn còn trùng hợp gặp phải Lưu Ngạo Thiên.

“Đây không phải Thừa Tướng đại nhân à, sớm như vậy mà cũng ra ngoài tự đi mua điểm tâm hả.” Tiêu Thiên phất tay với Lưu Ngạo Thiên, vui vẻ trêu chọc.

Lưu Ngạo Thiên thấy Tiêu Thiên, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Tiêu Thân Vương, chào buổi sáng.”

“Được rồi, đừng cố ý cười như vậy, ta nhìn mà khó chịu.” Tiêu Thiên giơ tay nhéo nhéo mặt của Lưu Ngạo Thiên, sau đó vỗ bả vai ông ta, tiếp tục đi về phía hoàng cung.

Lưu Ngạo Thiên sờ mặt mình, nhìn bóng lưng của Tiêu Thiên mà nhíu chặt lông mày.

Tiêu Thiên trở lại hoàng cung, mới vừa đến cửa cung Thân Vương thì đã hô lên.

“Ta mang đồ ăn ngon cho các ngươi này, Cchung đầu bếp tự tay nấu nướng.” Tiêu Thiên vừa dứt lời đã nhìn thấy Lạc Nữ Ái để trần hai chân chạy tới, một đầu nhào vào lòng hắn.

Tiêu Thiên bị đụng cho ngã trái ngã phải, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Tử Nhược Yên đằng đằng sát khí ở phía trước.

“Lạc Nữ Ái, ngươi mặc quần áo của trẫm cũng coi như thôi đi, mặc không nổi không thể đổi một cái à, sao ngươi cứ phải làm căng hỏng bộ đồ đó thế?”

“Ta đâu có cố ý đâu chứ, Tiêu ca ca, nàng mắng ta kìa.” Lạc Nữ Ái làm bộ đáng thương trốn ở đằng sau Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên vội vã nở một nụ cười nịnh nọt, trấn an Tử Nhược Yên: “Người này có đôi khi không có não, ngài cũng không phải không biết, vừa lúc nàng nhiều tiền, để ngày mai nàng bồi thường cho ngài mười bộ!”

“Ngươi cứ chiều nàng đi, làm căng hỏng bao nhiêu bộ đồ của trẫm rồi, nàng chính là cố ý!” Tử Nhược Yên chống nạnh, tức giận trừng mắt Lạc Nữ Ái.

“Bệ hạ đã hiểu lầm rồi, ta từ đầu tới đuôi đều chỉ sẽ chiều ngài thôi, tuyệt đối không chiều nàng, đợi lát nữa ta sẽ cẩn thận dạy dỗ nàng.” Tiêu Thiên nói đầy lỗi lạc: “Chiều nay iwr Ngự Thư phòng, ta sẽ xoa bóp toàn thân cho bệ hạ một lần, bảo đảm thủ pháp chính hiệu, thư giãn gân cốt, lưu thông khí huyết, không biết có được không?”

Nghe Tiêu Thiên nói như vậy, Tử Nhược Yên ho nhẹ hai tiếng, chắp hai tay sau lưng: “Trẫm đồng ý!”

“Ta cũng muốn!” Lạc Nữ Ái lại ló đầu ra từ phía sau của Tiêu Thiên, lẩm bẩm lên tiếng.

“Nghĩ hay quá ha, có giỏi thì đi ra từ phía sau của Tiêu lang quân coi, hôm nay trẫm nhất định phải bạo ngươi!” Tử Nhược Yên dựng mày liễu, lên tiếng la mắng.

Lạc Nữ Ái đã túm lấy quần áo sưng lưng Tiêu Thiên, núp ở đằng sau hắn không chịu đi ra: “Ta không đó!”

Lưu Diễm ở bên cạnh nhìn Tiêu Thiên vừa phải ứng phó với Tử Nhược Yên chống nạnh nghiêm túc giận dữ mắng mỏ trước mặt, vừa phải giáo huấn Lạc Nữ Ái trốn ở sau lưng.

Cảnh tượng giống như đã từng quen biết ấy làm cho nàng không nhịn được bật cười, nói ra lời mà Tiêu Thiên đã từng cảm khái.

“Thật tốt mà...”

Đã bảy ngày từ liệu trình xoa bóp thư giãn toàn thân do Tiêu Thiên phục vụ.

Trong bảy ngày này, trên dưới hoàng triều Đại Viêm rung chuyển.

Thiên Cơ các bị tiêu diệt dẫn tới ảnh hưởng lớn hơn tưởng tượng của mọi người rất nhiều.

Dân chúng phất tay reo hò, nhảy cẫng hoan hô, bởi vì ngày thường đệ tử của Thiên Cơ các đều cao cao tại thượng, làm hại một phương.

Vốn dĩ đệ tử của Thiên Cơ các đã có đặc quyền ở hoàng triều Đại Viêm rồi. Bọn họ còn mượn cớ sưu tập tình báo Thiên Cơ để tùy ý xông vào nhà, vào cửa hàng của dân thường.

Chẳng những ăn chùa uống chùa, còn mặc sức chèn ép người, khiến kẻ khác giận sôi!

Rất nhiều bách tính của hoàng triều Đại Viêm đều giận mà không dám nói gì.

Hiện giờ Thiên Cơ các bị diệt, bao nhiêu người giăng đèn kết hoa, chạy đi khắp nơi để báo tin, vui không kể xiết.

Bình Luận (0)
Comment