Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 226 - Chương 226. Tiêu Thiên Chấn Động Không Gì Sánh Nổi 2

Chương 226. Tiêu Thiên chấn động không gì sánh nổi 2 Chương 226. Tiêu Thiên chấn động không gì sánh nổi 2

Tâm trạng Tử Nhược Yên bình tĩnh lại, cũng gật đầu: “Không sai, nhất định phải tìm được phụ hoàng và mẫu hậu.”

“Hơn nữa, nơi này cũng không thể nào tiếp tục ở lại được nữa, thủ hộ lĩnh vực sụp đổ, nhất định phải di chuyển đi chỗ khác.”

Một khi thủ hộ lĩnh vực vỡ vụn, nơi này chính là vực Nam Hoang hoang vu kia, không có cách nào sinh tồn được.

Bách tính sẽ không có cách nào sống sót dưới tình thế như này được nữa.

“Đúng rồi, Tiêu ca ca.” Lúc này, Lạc Nữ Ái bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Tiêu Thiên, “Tử gia là Tử gia địa giới nào trong thế giới giới vực nào, Tuyết gia lại là Tuyết gia nào?”

“Dựa theo tình báo ban đầu, người ra tay có lẽ là thế lực thế giới giới vực trung vị đỉnh cao, thậm chí có thể còn là thế lực thế giới giới vực thượng vị.

Câu hỏi này của Lạc Nữ Ái đã khiến Tiêu Thiên bối rối.

Tiêu Thiên trầm mặc một lát, rồi nghiêm túc nói: “Chính là Tử gia hậu duệ Nhân hoàng, còn có Tuyết gia có quan hệ thân thiết với bọn họ.”

“......” Lạc Nữ Ái yên lặng, nhịn không được mà ôm lấy mặt.

“Sao vậy, chẳng lẽ rất khó tìm à?” Tử Nhược Yên nhìn bộ dạng này của Lạc Nữ Ái, liền mở miệng hỏi, “Có cái danh là hậu duệ Nhân hoàng, Tử gia này có lẽ rất dễ tìm chứ?”

“Đại Viêm Nữ Đế bệ hạ à, ngài có thể không biết, ở Nguyên Thủy ma quốc có tới mười bảy nhà là Tử gia hậu duệ Nhân hoàng lận.” Lúc này. Lão Nhất canh giữ ngay cửa viện, bỗng lên tiếng.

Tử Nhược Yên không thể tin nổi, nhìn về phía Lão Nhất: “???”

Lão Nhị ở bên cạnh cũng tiếp lời: “Ở thời đại đã qua đó, có rất nhiều chuyện đều di thất nhưng có một chuyện mà trăm tộc đều biết đến, đó là Nhân hoàng bác ái, cưới ba ngàn người vợ, người nào người nấy dung mạo xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành.”

Tiêu Thiên vô cùng chấn động: “???”

Lão Tam ở bên cạnh, lần nữa lên tiếng: “Mà ba ngàn thê tử này của Nhân hoàng, mỗi vị đều có hơn mười người con nối dõi.”

“Cho nên……” Lạc Nữ Ái ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Thiên với vẻ mặt bất lực, “Mỗi thế giới giới vực, Tử gia hậu duệ Nhân hoàng đường đường chính chính, không có hơn một trăm nhà thì cũng có hơn vài chục nhà.”

“Mà Tuyết gia, nếu đoán không sau, có lẽ chính là Đại Đức Đế, một trong bốn vị Đế dưới trướng của Nhân hoàng.”

“Dưới trường Nhân hoàng, từng người đều noi gương ông, có vô số người nối dõi, cho nên Tuyết gia hậu duệ Đại Đức Đế cũng mọc lên như nấm.

Cả người Tiêu Thiên đều ngây ngốc tại chỗ.

Cái gã lưu manh Nhân hoàng này……

Ngươi cũng được ghê đó chứ.

Ở nơi cực kỳ xa xôi.

Bên trong dòng chảy hỗn loạn hư không tối tăm, có một tiểu thiên địa đặc biệt, đang lơ lửng trong đó.

Ngoại giới, sự tồn tại của thế lực các phương, không chế Linh khí hình cung điện, đang lơ lửng bên ngoài.

Nội bộ đang tiến hành thí luyện kích liệt.

Ở bí cảnh này, chính là nơi mà lúc đầu Nhân hoàng, Nhân đế, Nhân tôn cùng nhau chế tạo thành, dùng làm phần thưởng để ban thưởng cho hậu bối rèn luyện.

Sau khi bị các thế lực phát hiện thì bọn họ liên thủ lại chiếm cứ lấy nó, mỗi lần đều sẽ để thế hệ trẻ tuổi tới tham gia thí luyện.

Thu hoạch được bao nhiêu tùy thuộc vào bản lĩnh của mình.

Bên trong bí cảnh.

Một đám người đang vây quanh tấn công kịch liệt một vị nữ tử.

Tuy nhiên, xung quanh người nữ tử này không ngừng phun trào lên sóng nước.

Biển cả như lơ lửng giữa không trung với những đợt sóng dâng cao tận trời.

Mái tóc dài của nữ tử tung bay, toàn thân được phủ đầy thủy quang, cây trường thương trong tay đang nhảy múa.

Bốn phía sóng nước ngập trời, uyển chuyển như hạo đãng trường hà, không ngừng cuốn trôi những khu vực xung quanh.

Những người vây công tới, căn bản không có cách nào tiếp cận được.

Muốn đột phá, gần như là si nhân thuyết mộng vậy.

“Tuyết Như Yên!” Người vây công là một nữ tử nổi danh, nhịn không được la lên, “Nam nhân đó rốt cục có mị lực gì khiến ngươi mê mẩn như bị quỷ ám, đến mức bảo vệ hắn ta như thế hả?”

“Đầu óc của ngươi có vấn đề à, hắn là trượng phu của ta, ta không bảo vệ hắn chẳng lẽ lại bảo vệ cho ngươi chắc.” Tuyết Như Yên cười nhạo, khiêng trường thương, nhìn đối phương với vẻ mặt khinh miệt, “Cứ cho là bảo vệ ngươi đi, dựa vào đâu hả? Ngươi có ‘gậy’ không mà đòi?”

Lời này của Tuyết Như Yên, trực tiếp khiến cho nữ tử kia suýt chết nghẹn.

Người bên cạnh chuyển hướng đầu mâu, quát vào mặt nam nhân đang điên cuồng gặm trái cây ngồi ở phía sau Tuyết Như Yên.

“Tử Đế Tôn, một đại nam nhân như ông, vậy mà lại trốn sau lưng một nữ nhân, ông không thấy xấu hổ à, có thể giữ chút mặt mũi được không?”

“Đó chính là quả Thần Viêm đỏ, một tên Đại đạo băng như ông, ăn khổ như thế làm gì hả?”

Tuyết Như Yên ngưng tụ nước trong trung tâm biển lớn cách đó không xa, lộ ra một đỉnh núi.

Trên đỉnh núi có một gốc cổ mộc cháy đen trụi lủi, bên trên cành cây không có cái gì cả.

Bình Luận (0)
Comment