Bình thường nàng yêu thích đọc sách nên biết không ít chuyện.
“Có điều, ắt hẳn Tiêu Thân Vương không có cách tiến thêm một bước, thể tu có tính bài xích thiên địa nhất định, khó mà cảm ngộ đại đạo thiên địa, đây chính nguyên nhân bọn họ không thể tăng cảnh giới.”
“Trừ phi có thể tìm ra thiên tài địa bảo mạnh mẽ hơn để xem có thể trợ giúp hắn phá vỡ cực hạn lần nữa hay không.”
Nghe Lão Nhất nói xong, Lạc Nữ Ái vỗ ngực bôm bốp, giống như núi non hùng vĩ đang rung chuyển: “Bản Đế thiên tư trác tuyệt, đến lúc đó đột phá ràng buộc của nhị thập giai sẽ thay Tiêu ca ca đi tìm loại bảo bối tốt này.”
“Để hắn thành công phá vỡ cực hạn tự thân, làm thể tu đầu tiên của thế giới giới vực chư thiên này.”
Tử Nhược Yên thổi nhẹ vào chung trà rồi nhấp một ngụm: “Thôi đi, với đầu óc của ngươi, trẫm thực sự lo ngươi không tìm được bảo bối, kết quả còn kéo cả chính mình vào.”
“Việc này vẫn để trẫm thì hơn.”
Lạc Nữ Ái híp mắt nhìn Tử Nhược Yên, nghiến răng nghiến lợi: “Có thể đừng nói đến đầu óc không hả?”
“Vậy à?” Tử Nhược Yên đặt chung trà xuống, nghiêng đầu nhìn Lạc Nữ Ái: “Vậy nên nói gì, một đứa ngốc treo trên cổ chắc?”
“A a, ngươi cái đồ bánh bao nhỏ, ta liều mạng với ngươi.”
Hai vị Nữ Đế lại ra tay đánh nhau trước sân, bên này hai tay như kiếm động, bên kia chân dài như roi đánh tới.
Còn Tiêu Ngư Nhi thì bày ra vẻ khổ sở.
Sao hai vị nương thích đánh nhau thế nhỉ?
“Kỹ năng chiến đấu của bệ hạ càng ngày càng tinh xảo rồi.” Lưu Diễm tựa vào cửa viện, yên lặng bình luận.
Ba nữ thân vệ cũng là lặng lẽ gật đầu: “Nữ Đế đại nhân nhà bọn ta cũng tiến bộ thần tốc.”
Mà Chung Dương Minh đã sớm lẳng lặng chuồn đi, rời xa trận phong ba bão táp này.
“... Mệt quá đi.” Chung Linh vẫn cay đắng đứng trong góc như cọc gỗ, nhìn hai vị Nữ Đế đánh nhau giải sầu.
Phía khác.
Tiêu Thiên đã dẫn Long Khâu Đạo đi tới cổng kho tàng trong cung.
Thân là trượng phu của Nữ Đế Đại Viêm, Thiên Tôn Chí Thiện bám váy danh chấn hoàng thành.
Đương nhiên là người quản lý quyền lực tài chính trong nhà.
Mở cửa kho tàng ra, Tiêu Thiên đi vào chỗ sâu nhất.
“Không ngờ vậy mà lại sử dụng thế này.” Đưa Long Khâu Đạo vào sâu bên trong kho tàng, Tiêu Thiên nhìn chiếc tủ kim loại trước mặt, không nhịn được cảm khái.
Long Khâu Đạo bên cạnh đầy tò mò, ông chưa từng thấy qua vật này bao giờ: “Tiêu đại nhân, đây là gì?”
“Kho vũ khí bọc thép cá nhân.” Tiêu Thiên nói đến đây, kế đó nhấn mạnh âm giọng: “Bản đặc biệt của tông sư.”
“Hả?” Long Khâu Đạo mờ mịt, đây vẫn là lần đầu tiên ông nghe nói đến thứ này.
Lúc bấy giờ, Tiêu Thiên vươn tay ra, đặt lên trên đó.
Phút chốc, bề mặt của kho vũ khí lóe sáng, nhận dạng vân tay của hắn.
Xùy...
Song song với âm thanh phun khí, kho vũ khí trước mắt từ từ mở ra, để lộ những gì bên trong.
Ánh sáng u lam lạnh lẽo tỏa sáng, chính giữa có một bộ giáp kim loại màu vàng.
Toàn bộ áo giáp bọc thép màu vàng chói lọi mang lại cho Long Khâu Đạo một loại mỹ cảm độc đáo và quyền lực.
Cảm giác ập đến trực diện, khí tức hung bạo như thể bản thân sắp bị nghiền nát.
Đặc biệt là mặt nạ quỷ vàng kim của bộ mũ giáp đó, vừa dữ tợn lại vừa thần bí.
Bên cạnh bộ giáp bọc thép màu vàng thô dày cuồng bạo, cánh cửa tủ kim loại kỳ lạ bật mở, bên trong trống rỗng, chỉ có dòng điện dâng trào.
Dòng điện dẫn ra một thanh kiếm trắng và một cây đao đen.
Trên thân kiếm khắc rõ bốn chữ “Nhất kiến sinh tài”.
Trên thân đao thì khắc bốn chữ “Thiên hạ thái bình”.
“Đây là vũ khí của ta, Hắc Bạch Vô Thường.” Tiêu Thiên thấy Long Khâu Đạo tò mò nhìn đao kiếm bèn cười giải thích.
Đồng thời, hắn vươn tay ra, một tay nắm lấy đao Vô Thường, bỗng chốc bộc phát sức mạnh siết chặt.
Hoàn hảo, không chút tổn hại!
Hắn kéo nhẹ thân đao, lưỡi đao xẹt qua đến đâu, không gian nơi đó lập tức bị cắt ra dễ như trở bàn tay.
“Không tệ, bước tiếp theo chính là làm việc thôi.” Tiêu Thiên ngoắc tay, vỏ đao trong kho vũ khí bị dẫn dắt đến.
Thu đao vào vỏ, Tiêu Thiên đóng cửa kho vũ khí và dẫn Long Khâu Đạo ra ngoài.
Long Khâu Đạo đi ba bước rồi quay đầu lại nhìn không gian khép kín lại kia, líu lưỡi không thôi.
Đao này quá đáng sợ!
“Tiêu đại nhân đã lấy vũ khí nhưng tại sao không mặc bộ giáp chiến đấu đó vậy?” Đợi đến lúc ra khỏi kho tàng, Long Khâu Đạo bỗng nhiên kịp phản ứng.
“Chúng ta đi giải quyết vấn đề an toàn của bách tính chứ không phải đi đánh nhau, mặc thứ đó vào làm gì.” Tiêu Thiên nói đến đây, chợt nghiêm túc uốn nắn sai lầm của Long Khâu Đạo: “Còn nữa, đó là trang phục sát thủ trước đây của ta, không phải áo giáp chiến đấu gì hết.”
“Trang phục sát thủ?” Long Khâu Đạo hết sức khiếp sợ, nhớ tới áo giáp bọc thép màu vàng từ trên xuống dưới kia: “Tiêu đại nhân, trang phục sát thủ bắt mắt như vậy, sao ngài lẻn vào ám sát được thế?”