Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 264 - Chương 264. Tình Hình Không Tốt Lắm

Chương 264. Tình hình không tốt lắm Chương 264. Tình hình không tốt lắm

“Sự tồn tại của ngươi chẳng qua chỉ là một sự ngụy trang, một cái cớ?”

“Xì…”

“Khả năng này không phải là không thể xảy ra, thế đạo thực sự là vạn phần hung hiểm, bộ bộ kinh tâm, xử xử toán kế.”

Long Khâu Bạch Thanh gật đầu theo: “Chẳng lẽ lúc trước ta đập trúng ngươi là đã có dự định từ sớm rồi sao?”

“Cho nên, kế hoạch hiện tại là tìm cách khôi phục trí nhớ của ngươi, nói không chừng chính chiếc thuyền chiến hạm hình con thoi vừa rồi đã kích thích đại não của ngươi.”

“Một khi ngươi khôi phục ký ức thì không những có thể vạch trần âm mưu của đối phương mà ngươi còn có thể tìm được gia đình mình ở đâu, sau khi về nhà ngươi có thể lấy tiền để bồi thường cho ta, thật đúng là nhất cử lưỡng tiện mà!”

“Nghe nói xung huyết có lợi cho đại não suy nghĩ mà biện pháp phổ biến nhất cho chứng mất trí nhớ thông thường là…” Tiêu Thiên vuốt cằm, trong đầu hắn đã có đầy đủ kế hoạch khôi phục ký ức.

Nghĩ tới đây, Tiêu Thiên quay đầu nhìn Long Khâu Bạch Thanh: “Ngươi vừa mới nói rằng nếu ta có việc gì thì cứ việc phân phó ngươi, đúng không?”

“Không sai, ngươi muốn làm gì cũng được!” Long Khâu Bạch Thanh gật đầu.

“Ha…” Tiêu Thiên nhếch khóe miệng, có chủ ý.

Thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác hoàng hôn đang dần buông xuống.

Bên ngoài cung Thân Vương.

Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái đã đổi sang thường phục và cùng nhau đi tới nơi này.

Suốt chặng đường, cả hai người đều không nói một lời nào, thỉnh thoảng ánh mắt vô tình chạm nhau thì biểu cảm trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.

Tuy nhiên, khi cả hai người bọn họ dần dần đến gần cung Thân Vương thì nghe thấy những âm thanh kỳ lạ.

Giống như tiếng va chạm cái gì đó,

Khi bọn họ gần đến cung Thân Vương thì âm thanh va chạm này ngày càng rõ ràng hơn, đồng thời còn kèm theo một kiểu tiết tấu.

Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái nhìn nhau rồi vội vàng đi về phía cung Thân Vương, bọn họ lo lắng không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.

Nhưng khi bọn họ bước chân vào cung Thân Vương, tiến vào tiền tiện thì bọn họ đều ngây người với cảnh tượng trước mắt.

Tiêu Thiên đang ngồi ngay ngắn ở đó, hai tay đặt sau đầu, nằm trên chiếc ghế dựa linh thạch.

Có điều, phần trên của chiếc ghế dựa linh thạch dường như bị gập lại nên khi hắn nằm đó thì chỉ có đầu của hắn nhô ra, trông như đang treo lơ lửng trên không vậy.

Dường như Tiêu Thiên đang nghỉ ngơi, hai chân vắt chéo, mắt nhắm nghiền, trông vô cùng thảnh thơi.

Nhưng phía sau lưng hắn, Long Khâu Bạch Thanh bị treo lơ lửng trên không, giống như một con lắc vậy, lắc qua lắc lại.

Bởi vì nàng bị treo ngược nên mặt của Long Khâu Bạch Thanh đã sung huyết đỏ bừng lên.

Mà mỗi lần nàng bị dội đến bên cạnh Tiêu Thiên thì đầu nàng lại va vào đầu Tiêu Thiên

Phanh!

Sau tiếng va chạm, Long Khâu Bạch Thanh đang bị treo lơ lửng lại dội ngược về phía sau, vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại.

Hiển nhiên, âm thanh kỳ lạ mà Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái đã nghe thấy ở bên ngoài cung Thân Vương vừa rồi được bắt nguồn từ đây mà phát ra.

Hai vị Nữ Đế ngơ ngác đứng ngay cửa viện, nhìn Long Khâu Bạch Thanh bị treo lơ lửng ở đó, lắc lư qua lại.

Theo tần suất ổn định, đầu nàng và đầu Tiêu Thiên liên tục va vào nhau.

“Thú…thú vị quá đi à!” Đôi mắt của Lạc Nữ Ái đột nhiên phát sáng, nàng lập tức quay đầu nhìn Tử Nhược Yên, “Đây là đang làm gì vậy, một biện pháp tu luyện đặc thù sao?”

“Đầu của ngươi bị hỏng rồi à, nói vậy là có ý gì?” Tử Nhược Yên nhìn Lạc Nữ Ái với vẻ mặt tuyệt vọng, “Nhanh cứu người đi chứ!”

Nói xong, Tử Nhược Yên đã vội vội vàng vàng bước tới để đánh tan linh khí quấn quanh người Long Khâu Bạch Thanh và ôm nàng đưa xuống.

“Hửm?” Lúc này, Tiêu Thiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, hắn vươn vai, “Hai người về rồi à!”

“Tiêu ca ca, hai người đang tu hành sao?” Lạc Nữ Ái bước tới, chớp chớp mắt nhìn Tiêu Thiên, cắn môi mình, “Hay là chàng cũng treo thiếp thân lên đánh đi.”

“...” Tiêu Thiên duỗi hai tay ra véo má của đối phương, kéo rồi bóp, “Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy? Ở đâu ra cái biện pháp tu hành nào lại treo người lên rồi đánh hả.”

“Vậy hai ngươi đây không phải…” Lạc Nữ Ái bị véo má, vừa bĩu môi vừa nói.

Sau khi Tử Nhược Yên đặt Long Khâu Bạch Thanh xuống thì quan sát nàng ta một lúc, khi phát hiện không có xảy ra vấn đề gì thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Thiên: “Đừng nói là chàng nghĩ dùng biện pháp này để giúp nàng ta khôi phục lại ký ức đó chứ?”

“Không thể được sao?” Tiêu Thiên buông tay khỏi má của Lạc Nữ Ái và nở một nụ cười tự tin với Tử Nhược Yên, “Ta tin rằng nàng ta chắc chắn là đã nhớ được một chút gì đó.”

Nói xong, Tiêu Thiên liếc nhìn Long Khâu Bạch Thanh với ánh mắt mong đợi.

Long Khâu Bạch Thanh được Tử Nhược Yên đỡ đứng dậy, khi nàng bắt gặp ánh mắt của Tiêu Thiên thì chậm rãi nói: “Ngoại trừ phần đầu tương đối đau nhức ra thì hình như ta không nhớ được gì cả.”

Bình Luận (0)
Comment