Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 266 - Chương 266. Đồng Ý Với Ngươi Việc Cần Hoàn Thành

Chương 266. Đồng ý với ngươi việc cần hoàn thành Chương 266. Đồng ý với ngươi việc cần hoàn thành

Nói đoạn, Chung Dương Minh vỗ lên vai Tiêu Thiên: “Ngày mai tới phủ ta ăn đi, nơi này thiếu một số dụng cụ làm bếp. Đến lúc đó đương nhiên sẽ làm ra món ngon hơn.”

“Không thành vấn đề, đi đường cẩn thận.”

“Ừ, bảo trọng thân thể.”

Sau khi giương mắt nhìn theo Chung Dương Minh rời đi, Tiêu Thiên dẫn Long Khâu Bạch Thanh tiến về phía hậu điện giống như hôm qua.

“Làm phiền ngươi rồi.” Tiêu Thiên nhìn Long Khâu Bạch Thanh, khẽ gật đầu cảm ơn.

“Không phiền đâu, vả lại bế Tử bệ hạ nhẹ hơn rất nhiều.” Long Khâu Bạch Thanh nói, nhớ tới cảnh tượng ôm Lạc Nữ Ái hôm qua, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm hiếm thấy: “Bế Lạc bệ hạ rất phiền phức.”

Long Khâu Bạch Thanh nhìn về phía Tiêu Thiên, giọng điệu chấn động: “Quá lớn, căn bản không biết xuống tay nơi nào.”

“Tuy Tử bệ hạ cũng không kém nhưng có một số việc vốn không so sánh không đau lòng.”

Nói đến đây, Long Khâu Bạch Thanh bỗng nhiên cúi đầu nhìn, không biết có phải ảo giác hay không.

Hình như Tử Nhược Yên say rượu vừa mới nhúc nhích thì phải?

Sau khi bước vào phòng rồi thu xếp cho Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái cẩn thận xong.

Tiêu Thiên xoay người lại nhìn Long Khâu Bạch Thanh, hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ.

“Không phải đã sắp xếp chỗ ở cho ngươi rồi à, sao còn chưa đi?” Tiêu Thiên nhìn Long Khâu Bạch Thanh, kỳ quái hỏi.

“Tuy lần nữa làm phiền ngươi, thật ngại.” Long Khâu Bạch Thanh nhìn Tiêu Thiên, chậm rãi mở miệng: “Nhưng có thể đánh ta bất tỉnh giống hôm qua không?”

“Sau khi tỉnh lại, cảm giác quả thực vô cùng nhẹ nhõm.”

Long Khâu Bạch Thanh nói xong bèn nhìn Tiêu Thiên với vẻ mặt nghiêm túc.

“Ta rất rõ loại cảm giác này.” Tiêu Thiên thở dài, lấy không ít chăn đệm mới đã chuẩn bị sẵn từ nạp vật giới ra và trải gọn trên mặt đất.

Long Khâu Bạch Thanh thành thành thật thật ngồi xuống sàn, nắm lấy chăn mền nhìn Tiêu Thiên đang ngồi xổm trước mặt: “Cảm ơn ngươi, ngủ ngon.”

“Ừ, ngủ ngon.” Tiêu Thiên nói xong, dùng cổ tay chặt vào cổ nàng, sức lực chuẩn xác bổ đối phương ngất xỉu.

Long Khâu Bạch Thanh đổ người xuống, sau gáy đập lên gối đầu mềm mại, ngủ mê man.

Tiêu Thiên ngồi xổm, một tay chống đầu gối ở đó, nhìn đối phương chìm vào trầm mặc.

Lúc đầu mình không thể ngủ ngon, cũng không được phép ngủ ngon.

Cảm giác Long nương tóc bạc trước mắt này đem đến cho mình là nàng không dám ngủ giống hệt mình.

Dường như lúc nào cũng chìm trong trạng thái căng thẳng, ngay cả khi hiện tại nàng đã ngủ say sưa.

Thân thể vẫn còn ở trạng thái căng cứng theo bản năng.

Vậy rốt cuộc trong quá khứ, nàng vẫn luôn trong tình trạng thế nào đây?

Ngay lúc Tiêu Thiên đang suy nghĩ chợt phát hiện trên người mình có thêm hai bàn tay và một cái đuôi màu đen quấn lấy cổ mình.

“Ha...” Tiêu Thiên cười khẽ, thân thể bay lên không trung, bị túm về phía sau.

Có đôi khi, thế giới này chính là như vậy.

Thời điểm ngươi không thể phản kháng, dường như ngươi không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ chấp nhận số mệnh.

“Đúng là tạo nghiệt mà!”

...

Hôm sau.

Sớm tinh mơ, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào gian phòng.

Hàng mi được tia sáng chiếu rọi rung lên nhè nhẹ, Long Khâu Bạch Thanh chậm rãi mở hai mắt ra và bật dậy.

Mái tóc dài màu bạc mượt mà xõa tung, trông có vẻ hơi lộn xộn, đặc biệt là một cọng tóc ngố nghịch ngợm dựng thẳng lên.

Long Khâu Bạch Thanh lặng lẽ đứng lên, cẩn thận tỉ mỉ ngồi quỳ sang bên cạnh, gấp gọn tấm đệm lại rồi thu vào nạp vật giới trên tay mình.

Làm xong, nàng đứng dậy quan sát bốn phía một chút, phát hiện phòng ở hậu điện của cung Thân Vương này không giống với trước lúc mình ngủ lắm.

Sao lại trống rỗng thế này?

“Ngươi tỉnh rồi à?” Có giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía cửa.

Long Khâu Bạch Thanh xoay người lại thì thấy Tiêu Thiên mặc quần áo mới, trong tay cầm một... cái cốc to bằng đầu?

Chiếc cốc khổng lồ làm từ lưu ly thủy tinh này chứa loại linh dược nào đó không biết tên, hơi nóng bốc lên từ đó khiến cho cả phòng đều tràn ngập mùi thuốc thanh nhã.

“Ừ.” Long Khâu Bạch Thanh gật đầu, nói lời cảm ơn Tiêu Thiên: “Hôm qua ta ngủ rất ngon, cảm ơn sự trợ giúp của ngươi.”

Tiêu Thiên nhấp một ngụm trà thảo được, thoải mái thở hắt ra: “Ngủ ngon là được, ngươi cầm giúp ta một tí.”

“Ừm, đây là cái gì?” Long Khâu Bạch Thanh bê chiếc cốc lớn này, kỳ quái hỏi.

“Cái này hả, trà Địa hoàng sáu vị, dùng bồi bổ cơ thể, nam nhân vẫn nên đối xử với mình tốt một chút.” Tiêu Thiên vừa nói vừa lấy đồ mình mới mua bên ngoài từ trong không gian hệ thống ra.

“Thân thể là vốn liếng, thế nên phải chăm sóc thật tốt.”

Long Khâu Bạch Thanh ôm cốc trà lớn kia nghe Tiêu Thiên nói và thấy đối phương khiêng một chiếc giường lớn mới tinh, chậm rãi đặt xuống.

Lúc này đây, nàng mới bừng tỉnh, khó trách lúc nãy cảm thấy trống trải.

Thì ra là không có giường.

“Lẽ nào hôm qua ngươi lại bị đánh nữa à?” Long Khâu Bạch Thanh cúi đầu nhìn cốc trà lớn mà bản thân đang bê, như thể hiểu ra điều gì đó: “Ngay cả giường cũng hỏng luôn, khó trách cần thuốc bổ thân thể, xem ra ngươi bị nội thương rồi.”

Bình Luận (0)
Comment