Mà ngược lại, bọn họ lại thành mồi lửa.
"Vấn đề bây giờ là mệnh đăng của Tiểu Ái vẫn đang lớn lên, cung điện nhỏ này sắp không chứa nổi rồi." Vũ Tâm Nhứ nhìn về phía trượng phu: "Vậy giờ hoặc là xây dựng thêm nơi này, hoặc là đổi mệnh đăng đến phòng khác lớn hơn."
"Mang đến điện chính đi, đừng lãng phí cái đèn to thế này. Dùng chiếu sáng là được." Lạc Thao Thiên nghiến răng gằn ra từng chữ.
"Ngươi đúng là…" Vũ Tâm Nhứ nghe Lạc Thao Thiên nói vậy thì hơi buồn cười: "Ghen tị với cả nữ nhi nhà mình. Đây không phải chuyện tốt à?"
"Ghen tỵ? Bổn đại đế ghen tỵ cái gì?" Lạc Thao Thiên cười mỉa, khoát tay áo, từ từ đi ra bên ngoài.
Vũ Tâm Nhứ nhìn theo bóng lưng Lạc Thao Thiên, lại quay sang nhìn đám con cái bên người: "Xem cha các con kìa, tính tình khó ưa."
Một đám con cái cũng hai mặt nhìn nhau, sau đó nhún vai với Vũ Tâm Nhứ: "Chúng con cũng rất ghen tỵ."
"Mấy người thật là…" Vũ Tâm Nhứ lắc đầu, đuổi theo trượng phu Lạc Thao Thiên.
"Ngài còn chưa nói tình hình cụ thể trên chiến trường tiên phong thế nào?"
"Nhắc mới nhớ, lần này ta kết giao với một vị huynh đệ, tên là Thiên Tôn Chí Thiện Diêm La Tiêu Thiên. Nàng chưa gặp nên không biết, Tiêu lão đệ rất khó lường…"
Nói đến chuyện này, Lạc Thao Thiên như mở máy hát, nói liến thoắng với Vũ Tâm Nhứ.
Mà những người khác cũng tiến lên, tò mò nghe kỹ.
Theo miêu tả của Lạc Thao Thiên, bọn hắn cũng cảm thấy rất tò mò với vị Thiên Tôn Chí Thiện Diêm La này.
Cơ thể mạnh mẽ, có vẻ như là thể tu đã đánh vỡ cực hạn?
Không ngờ chiến trường hư không Vẫn Viêm lại xuất hiện một cường giả Nhân tộc như vậy.
Đúng là chuyện tốt, vậy thì sau này sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều rồi.
Nghe Lạc Thao Thiên miêu tả, Vũ Tâm Nhứ tán thưởng không thôi: "Vị trí chiến thành tiên phong vô cùng đặc biệt, chính nó đã là mũi dao nhọn ghì trên cổ họng phòng tuyến của chúng ta rồi."
"Vị Thiên Tôn Chí Thiện Diêm La này giúp đại ân cho chúng ta."
Lạc Thao Thiên gật đầu lia lịa: "Ai nói không phải chứ. Mà Tiêu lão đệ cũng giống bổn đại đế, đều là nam nhân tốt lo cho gia đình, biết thương người nhà."
"Cũng không biết Tiêu lão đệ đã về đến nhà chưa."
Lạc Thao Thiên đang suy nghĩ, Vũ Tâm Nhứ ở bên cạnh bổ sung: "Không chừng hắn là kiểu du hiệp đi khắp các chiến trường hư không."
"Lại nói, lúc hắn rời đi cũng dùng tới truyền tống trận của chiến trường. Chờ chúng ta đi thăm dò là biết hắn từ đâu tới."
"Đến lúc ấy cũng tiện phái người mời hắn tới làm khách, cảm ơn trực tiếp."
Hai mắt Lạc Thao Thiên sáng rỡ, nắm tay Vũ Tâm Nhứ: "Không hổ là hoàng hậu tốt của bổn đại đế, quả nhiên nhiều ý tưởng. Lát nữa ta phái người đi thăm dò."
"Ta rất mong đợi lần gặp mặt tiếp theo với Tiêu lão đệ."
"Nàng nói xem, liệu hắn có con nối dòng chưa nhỉ?"
"Nếu có thể kết thông gia từ bé thì hay rồi, Tiểu Ái nhà ta còn chưa có nơi chốn nữa."
Vũ Tâm Nhứ nghe trượng phu càng nói càng xa, nhẹ nhàng vỗ đầu của ông: "Được rồi, đừng nghĩ vẩn vơ, chờ lần sau gặp Tiêu lão đệ của ngài rồi nói."
"Từ xưa đến giờ đều thích kết bái lung tung. Lúc trước còn vụng trộm chạy tới Nam Hoang vực kết bái với Tử Đế tôn nhà người ta, kết quả là không lâu sau đối phương đã bị bắt đi."
"Ta phát hiện, mỗi người kết bái với ngài đều không có kết cục tốt."
Lạc Thao Thiên nghe Vũ Tâm Nhứ nói vậy thì cuống cuồng: "Làm gì có chuyện ấy. Rõ ràng là chính Tử lão đệ xui xẻo, sao mà trách ta được?"
Trong lúc Lạc Thao Thiên và Vũ Tâm Nhứ tranh cãi, bên phía Thánh Ma vực.
Đám người Tiêu Thiên khống chế chiến hạm hư không, thành công về tới nơi.
Chiến hạm to như vậy dừng ở gần Thân Vương cung, ba người Tiêu Thiên bước ra khỏi nơi đó.
Sau khi hạ xuống, Tiêu Thiên một tay kéo Long Khâu Đạo qua, chỉ vào chiến hạm hư không: "Có thể cải tạo cái đồ chơi này không?"
"Cũng không khó lắm. Lần này chúng ta đoạt được không ít tài nguyên. Luyện chế mười chiếc chiến hạm hư không kiểu này cũng còn dư." Long Khâu Đạo gật đầu, ý bảo hoàn toàn không thành vấn đề.
Tiêu Thiên cau mày, nắm bả vai đối phương vỗ nhẹ: "Chiến lợi phẩm? Tư tưởng này của ông quá suy đồi, ta phải phê bình ông."
"Tuy bọn hắn là kẻ địch, nhưng người không phải thánh hiền, ai chẳng từng phạm sai chứ."
"Những vật này đều là do tộc Huyết Văn ăn năn hối hận, chính mình kính dâng tấm lòng lương thiện. Toàn bộ đều là tình yêu bọn hắn dùng để cung cấp, nuôi dưỡng bách tính Thánh Ma vực."
"Sao có thể dùng ba chữ chiến lợi phẩm nhẹ nhàng bâng quơ là có thể bỏ qua chứ?"
Long Khâu Đạo á khẩu không trả lời được, cứ việc lý trí nói với ông, Tiêu Thiên lại nói nhăng nói cuội rồi.
Nhưng nghĩ lại cẩn thận lại kỳ quái sinh ra ý tưởng rằng nói rất hợp tình hợp lý.
"Là ta nghĩ sai rồi. Đa tạ Tiêu đại nhân chỉ ra sai lầm." Long Khâu Đạo cúi đầu trước Tiêu Thiên, biểu thị mình biết sai.