Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 400 - Chương 400. Đã Làm Sai Mà Còn Muốn Trốn?

Chương 400. Đã làm sai mà còn muốn trốn? Chương 400. Đã làm sai mà còn muốn trốn?

Nhưng tay hắn lập tức khựng lại giữa không trung, không dám động đậy, hắn sợ liều lĩnh hành động sẽ gây nên tổn thương lớn cho phụ thân.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ không thể nhổ dây leo này sao?” Hoa Tài Đầu nhìn phụ thân, giọng run rẩy.

Hắn thấy rằng phụ thân đang rất đau khổ.

Nhưng ngay cả trong tình huống này, ông vẫn đang xử lý sự vụ trong thành, phụ thân bị như thế nhưng vẫn làm hết chức trách.

Hoa Tài Đầu là nhi tử lại không thể chia sẻ gánh nặng với ông, ngược lại hắn còn bỏ trốn.

“Đây là bộ rễ của cổ thụ hoa thần, không làm sao nhổ ra được?” Hoa Kinh Thần lắc đầu, đưa tay lên khẽ vuốt đóa hoa trên đầu con trai ông.

Hoa Tài Đầu mắt ngấn lệ ngẩng đầu lên nhìn ông: “Phụ thân, con trai bất hiếu, lúc đó con không nên rời khỏi vực Bách Hoa…”

“Làm càn, con rời khỏi vực Bách Hoa mới là hiếu thuận với ta.” Hoa Kinh Thần đập liên tục vào mặt bàn. “Các con đều là lớp trẻ trung, chỉ khi rời khỏi vực Bách Hoa thì tộc chúng ta mới có thể khai chi tán diệp được.” Ông nói tiếp.

“Tộc trưởng đã triệu tập một hội nghị trăm bộ rồi mới lựa chọn các con rời khỏi vực Bách Hoa, các con chính là người truyền lửa thay bọn ta.”

“Tại sao con lại trở về chứ?”

Hoa Kinh Thần không ngừng than thở, khi ông đang định giáo huấn một bài cho con trai thì phát hiện có một đôi tay đột nhiên vươn tới từ bên cạnh.

“Ta chen ngang một chút.” Giọng nói của Tiêu Thiên đột nhiên vang lên, cả Hoa Kinh Thần và Hoa Tài Đầu đều quay sang nhìn hắn.

Hai người chỉ thấy tay Tiêu Thiên đặt ở trên dây leo rồi nhẹ nhàng kéo ra.

Răng rắc!

Một vị đạt cảnh giới Ngộ Đạo cảnh thập lục giai như Hoa Kinh Thần có dốc toàn lực để ra tay thì cũng không thể làm tổn thương chút nào đến rễ của dây leo.

Gãy rồi!

Dây leo bị gãy đột nhiên thu trở về.

Lúc này, bàn tay đang cầm dây leo của Tiêu Thiên đột nhiên siết chặt, dây leo vốn mềm mại cũng kéo căng lên, tạo thành tư thế giằng co.

“Ngươi đã làm chuyện xấu mà còn muốn chạy trốn ư, làm gì có chuyện tốt như vậy?” Tay Tiêu Thiên nhẹ nhàng dùng lực, toàn bộ thư phòng bắt đầu rung động.

Ba! Ba! Ba!

Các vách tường của toàn bộ thư phong đều bị nứt ra, mặt đất nhô lên cao, khi lực đạo của Tiêu Thiên dần dần tăng lên thì dây leo không ngừng chui lên từ lòng đất khiến các vụn đất đá bay tứ tung.

Dưới sức mạnh linh hồn dâng trào trong cơ thể, Long Khâu Đạo đứng bên cạnh lập tức tích tụ linh khí thiên địa đẩy lên cao.

Trần nhà đổ sụp xuống bị húc văng ra ngoài, đập vỡ hòn non bộ trong viện rồi chìm vào trong đất.

“Hại người ta ra nông nỗi này, ngươi đã không bồi thường tạ lỗi mà còn bỏ chạy thì có hợp lý không hả?” Tiêu Thiên dần dần gia tăng lực lượng, rễ cây bị hắn nhổ lên tiếp tục kéo giãn và vươn về phía Bắc.

Bang!

Lúc này, dây leo bị Tiêu Thiên tóm được đột nhiên vỡ nát hóa thành u lục quang mang thuần khiết, chiếu thẳng vào Hoa Kinh Thần.

Bùm.

Toàn thân Hoa Kinh Thần chấn động, vẻ mặt uể oải ban đầu lập tức trở nên tràn đầy sinh lực.

Sinh khí còn thiếu trên toàn thân thể của ông cũng được lấp đầy, như thể ông chưa từng bị thương vậy, điều này rất kỳ lạ.

Trên mặt đất, rễ dây leo sau khi bị đứt đoạn liền nhanh chóng biến mất, giống như nó đang chạy thoát thân vậy, trong chớp mắt không còn thấy bóng dáng nó đâu nữa.

Không chỉ như vậy, trong lòng đất nơi người khác không thể nhìn thấy, bộ rễ dây leo đứt đoạn này dường như đang giao lưu, tiếp xúc với cây hoa thần ở trong thành.

Khoảnh khắc tiếp theo, nó run rẩy và bỏ chạy còn nhanh hơn lúc nãy.

Lần này, Tiêu Thiên không ra tay, nếu hắn thật sự bộc phát lực lượng một lần nữa, chỉ e rằng toàn bộ thành Lạc Ninh sẽ bị lật tung.

Trong thành còn có không ít người dân vô tội, hắn không muốn vì hành động thô bạo mà vô tình làm hại đến tính mệnh của người khác, như thế không tốt chút nào.

“Được rồi, bây giờ phụ tử hai người xem như đoàn tụ viên mãn và cũng có thể trò chuyện vui vẻ rồi đó.” Tiêu Thiên vừa nói với Hoa Tài Đầu vừa chỉ vào tim của Hoa Kinh Thần.

Khi Tiêu Thiên nói xong, vách tường vững chắc duy nhất còn lại trong bốn bức tường của thư phòng lập tức đổ xuống, tạo ra một vùng bụi mù.

Một thư phòng bình thường đã trở thành một vùng đất trống trải lộn xộn, cùng với ánh sáng vàng bao trùm toàn bộ vực Bách Hoa khiến nó trông rất sáng sủa.

Tay Long Khâu Đạo chống lên mặt nạ, không còn lời nào để nói.

Ánh mắt Hoa Tài Đầu tràn đầy lòng cảm kích nhìn về phía Tiêu Thiên, tình huống của phụ thân rất kỳ quái, tiềm ẩn nguy cơ sinh tử.

Nhưng khi vấn đề qua tay của Tiêu Thiên thì lập tức được giải quyết.

Hoa Kinh Thần ngơ ngác đứng đó, nhìn một đoạn rễ dây leo trên ngực mình dần khô héo và biến thành tro bụi bay lơ lửng trong không trung, mọi hao tổn trong cơ thể đều được bù đắp.

Như thể trong giấc mộng.

Mối nguy có thể lấy đi tính mạng của ông đã được hắn giải quyết dễ dàng như vậy ư?

Bình Luận (0)
Comment