“Phải biết, tộc trưởng là cường giả Đạo cảnh nhị thập giai, vậy mà vẫn bại trong chớp mắt...”
Hoa Tài Đầu bên cạnh nghe thấy lời này thì không dám tin, thầm cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Hắn ta được nghe kể về cổ thụ hoa thần từ khi còn nhỏ.
Vốn chưa từng nghe nó ra tay, nhưng nay...
“Tộc trưởng và toàn bộ trưởng lão tộc Đầu Hoa đều bị bắt. Vậy sao ngươi về được?” Long Khâu Đạo bên cạnh bỗng dưng hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Bộ rễ dây leo trước đó là từ đâu ra?”
Câu hỏi của Long Khâu Đạo khiến Hoa Kinh Thần thở dài, lộ vẻ ngưng trọng: “Cường giả mặc áo bào đen đó thả bọn ta ra, bảo bọn ta tự trở về.”
“Bọn ta không đánh lại hắn, có thể làm được gì bây giờ, chỉ có thể quay về thôi.”
“Ai ngờ đây chỉ là khởi đầu. Hầu hết chủ thành trong vực Bách Hoa đã thất thủ và bị hủy hoại.”
“Đều là cây con hoa thần ra tay, hơn nữa còn do cường giả mặc áo bào đen kia khống chế.”
“Cây con hoa thần trong những chủ thành đó giết hại bách tính vô tội.”
“Mà bộ rễ dây leo của cổ thụ hoa thần càng mọc dài hơn, hấp thu sạch sẽ và biến họ thành lực lượng của cường giả nọ.”
“Hắn thả bọn ta đi không có nghĩa là buông tha, chẳng qua là đang đuổi đàn gia súc về chuồng.”
“Đợi đến lúc đối phương cần sẽ lại đến thu hoạch thôi.”
“Nhưng thời gian gần đây, động tĩnh không ầm ĩ như trước kia nữa. Thỉnh thoảng bộ rễ dây leo của cổ thụ hoa thần mới xuất hiện, hấp thu mọi thứ từ bọn ta.”
Hoa Kinh Thần nói vậy làm toàn bộ tiền sảnh chìm vào bầu không khí im ắng quỷ dị.
Long Khâu Đạo lộ ra sắc mặt nghiêm trọng, không rõ nguyên nhân tại sao người mặc áo bào đen phải làm ra việc như vậy.
Hoa Tài Đầu vô cùng đau lòng, không ngờ người trong tộc gặp phải kiếp nạn như thế, cây hoa thần vốn được mọi người thờ cúng lại cướp đi mạng sống của họ.
Tiêu Thiên tập trung tinh thần nếm thử mấy món chay trên bàn.
Thậm chí còn ngon hơn đồ mặn nữa, Tiêu Thiên nghĩ ngợi xem có nên bảo Chung Dương Minh đến đây học không.
“Nhưng sao ngươi có thể xác định cổ thụ hoa thần và cây con hoa thần bị cường giả áo bào đen kia khống chế?” Tiêu Thiên lại gắp một đũa, vừa ăn vừa hỏi.
Hoa Kinh Thần hít một hơi thật sâu, nhìn Tiêu Thiên: “Bởi vì lúc bị khống chế, dù là cổ thụ hay cây con đều bị vầng sáng vàng che phủ, trên đó còn có hoa văn lưu chuyển.”
“Giống hệt những dòng chảy trên sừng vàng ở đỉnh đầu của cường giả áo bào đen.”
Tiêu Thiên chợt ngừng đũa, hỏi thêm câu nữa: “Có thể cho ta xem hình dáng của thủ phạm được không?”
“Mời Tiêu đại nhân xem.” Hoa trên đầu Hoa Kinh Thần tuôn trào linh khí, ngưng tụ hơi sương thành bóng người.
Hình dáng thủ phạm ông biết hiện ra rõ ràng trước mắt Tiêu Thiên.
[Chủ nhân, đúng là tộc Cổ Thần. Chính là tộc viết ra sách cổ mà chúng ta lấy được.]
Trải qua so sánh đối chiếu, hầu gái tóc hồng trình bày với Tiêu Thiên.
“Hừ, cái tên tộc thì rất ra vẻ, lại chuyên làm mấy chuyện trộm gà trộm chó.” Tiêu Thiên hừ nhẹ trong lòng, tiếp tục dùng bữa.
Không ăn no thì sao có sức đi bắt kẻ trộm?
...
Kinh Vô Hình xuất hiện ngoài thành Lạc Ninh.
Được trận pháp chỉ dẫn và cảm nhận khí tức dao động của cây con hoa thần ở nơi này nên hắn đến đây xem xét.
Kinh Vô Hình náu mình trong bóng tối, lặng lẽ ẩn thân tiến vào thành.
Một sát thủ đạt chuẩn phải biết ẩn núp trong đêm đen.
Nhân lúc không ai phát hiện, một chiêu giết người, quay lưng bỏ chạy, không lưu vết tích.
“Hả?” Kinh Vô Hình lẩn vào trong thành, náu mình giữa bóng của các kiến trúc, ngẩng đầu nhìn cổ thụ hoa thần giữa thành, lộ vẻ kinh ngạc.
Cây này...
Sao trụi lủi rồi?
Không đợi Kinh Vô Hình lấy lại tinh thần, lời bàn tán của bách tính tộc Đầu Hoa đã thu hút sự chú ý của hắn.
“Các ngươi nói xem, Đại Thiên Tôn Diêm La Tiêu Thiên thật sự giải quyết được vấn đề của chúng ta hả?”
“Ai biết được, thoạt nhìn cũng đáng tin lắm. Không thấy ngay cả cây con hoa thần cũng nịnh bợ hắn à?”
“Đúng vậy, tình huống này quá hiếm thấy. Lần đầu tiên bọn ta nhìn thấy đấy.”
Kinh Vô Hình đang ẩn núp khẽ hừ.
“Khí vận thiên đạo ủng hộ ta.” Nội tâm Kinh Vô Hình khá phấn chấn: “Đơn giản như vậy đã lấy được manh mối.”
“Đại Thiên Tôn Diêm La?”
“Sẵn sàng chờ đón cái chết đi.”
Bên trong thành Lạc Ninh, Kinh Vô Hình đại khái xác định được cường giả mà chủ nhân đề cập đến có lẽ chính là Đại Thiên Tôn Diêm La Tiêu Thiên.
Rốt cuộc là tồn tại nào khiến chủ nhân đều coi trọng, lại có thể khiến cây hoa thần tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Như thế, cho dù là có được tình báo xác thực thì Kinh Vô Hình cũng không vội ra tay.
Có câu nói rất hay.
Tính trước làm sau.
Trước mắt, tình báo mà Kinh Vô Hình thu thập được có hạn, hắn được tự do bên trong thành Lạc Ninh, lại tra xét kỹ càng, có được kết quả xác thực mới tiện ra tay.