Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 404 - Chương 404. Chân Tướng Chỉ Có Một 2

Chương 404. Chân tướng chỉ có một 2 Chương 404. Chân tướng chỉ có một 2

Hơn nữa khí tức đối phương lộ ra chỉ là người thường.

Rõ ràng, đại đạo đơn giản, khí tức nội liễm.

Càng bình thường thì càng phức tạp.

Bởi vậy, Kinh Vô Hình mới di chuyển mục tiêu ám sát, xác định lên trên người Tiêu Thiên.

Nhưng đâu có chuyện trùng hợp như vậy?

Kinh Vô Hình khẽ gật đầu, sự việc khác thường ắt có yêu.

Cường giả mà chủ nhân phát giác tiến vào vực Bách Hoa tất nhiên là có mưu đồ.

Nếu như đầu óc không có vấn đề, chắc chắn sẽ lựa chọn ẩn giấu tung tích bản thân, tiến hành điều tra một cách lặng lẽ, âm thầm đi hành động.

Sẽ không gióng trống khua chiêng, làm việc trắng trợn, còn lớn tiếng tuyên truyền danh hào của mình.

Thậm chí còn để lộ tên của mình?

Rất cao ngạo!

Chính là cao ngạo như thế, toàn thành đều biết, mới để hắn có được tình báo dễ dàng, đến đây ám sát.

Cũng chính là vì tình hình ban đầu toàn thành đều biết Long Khâu Đạo là tùy tùng, Tiêu Thiên là chủ.

Lại nhìn tình hình trên bàn.

Hoa Kinh Thần, một trong trăm loài đang nói chuyện vui vẻ với Long Khâu Đạo.

Trái lại Đại Thiên Tôn Diêm La Tiêu Thiên lại chuyên tâm dùng bữa, yên lặng lắng nghe.

Nếu Tiêu Thiên làm chủ, sao chỉ biết thỏa mãn ham muốn ăn uống được chứ?

"Hay cho thuật che mắt, hay cho cái thật thật giả giả." Kinh Vô Hình hít thở sâu, chậm rãi điều chỉnh phương hướng.

Chân tướng chỉ có một!

Kinh Vô Hình đã tích góp xong sức mạnh, mục tiêu đối diện là...

Long Khâu Đạo!

"Ngươi mới là cường giả mà chủ nhân phát giác được!"

"Ngươi mới Thánh Long khiến cây hoa thần kiêng kỵ!"

Bên cạnh bàn.

Long Khâu Đạo chợt có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện Tiêu Thiên, phát hiện đối phương đang nhìn mình, ánh mắt tràn đầy...

Đáng thương?

"Hây, sớm đã nói với ngươi, không thể không đề phòng người ta." Tiêu Thiên lắc đầu, rồi tiếp tục ăn.

"Hả?" Long Khâu Đạo hơi hoảng hốt, không biết bỗng nhiên Tiêu đại nhân nói lời này để làm gì.

Soạt!

Một bóng dáng tràn ngập khói đen, dùng tốc độ cực kỳ khủng khiếp chui ra từ bên trong bóng mờ.

Long Khâu Đạo Long Linh mạnh mẽ, linh hồn trác tuyệt, nên đương nhiên cảm nhận được Kinh Vô Hình.

Nhưng không kịp nữa!

Lưỡi đao đen lướt qua thân thể Long Linh của ông, xé rách ông.

Long Khâu Đạo hơi mơ màng: "?"

Bịch!

Giây tiếp theo, Long Khâu Đạo chợt nổ tung, tiêu tán ở giữa thiên địa này.

Kinh Vô Hình trực tiếp toàn lực ra tay, không giữ lại.

Từ trong bóng đêm nháy mắt độn ra, dưới không gian chấn động, tốc độ của hắn cực kỳ nhanh.

Linh khí sớm tích tụ tưới vào trong hắc nhận, sắc bén không thể ngăn cản.

Chỉ là một kích chẳng qua trong chớp mắt.

Thân thể Long Linh của Long Khâu Đạo đã trực tiếp bị chém nát, nổ tung.

Quả thật, linh hồn của Long Khâu Đạo trải qua uẩn dưỡng, ở bên cạnh Tiêu Thiên lâu như vậy, điều động linh khí trời đất có thể bộc phát ra chiến lực Đạo cảnh thậm chí vượt qua Đạo cảnh.

Nhưng không có nghĩa hắn là cường giả cấp bậc này, bởi vì Long Khâu Đạo chỉ là thân thể Long Linh.

Dùng sức mạnh linh hồn, ngưng tụ linh khí trời đất hóa thành thân thể, có thể ăn có thể uống.

Nửa sống nửa chết cũng không phải là sinh linh hoàn chỉnh.

Trên thực tế lúc Kinh Vô Hình chém nát thân thể của Long Khâu Đạo đã cảm thấy không thích hợp.

Đây đều không phải là tình huống chém giết sinh linh huyết nhục, quá nhẹ.

Hai cánh tay hắc nhận là xương cốt của của hắn, phối hợp với binh khí, thiên phú trác tuyệt của tộc Vụ Nhẫn.

Lúc cắt đồ vật, cảm xúc đó sẽ càng rõ ràng.

“Tại sao?” Kinh Vô Hình ngơ ngẩn trong nháy mắt, nhưng rất nhanh ngưng thần, mượn sức lực trốn vào trong hắc ám, xuyên qua trong vô hình.

Trong nháy mắt, hắn đã chạy ra khỏi phủ thành chủ, giống như tia chớp màu đen, theo bóng râm đi tới ngoài cổng thành Lạc Ninh.

Một kích liền đi, đây mới là...

Kinh Vô Hình bỗng nhiên cảm giác bóng tối bốn phía vỡ nát, sau gáy tựa hồ bị một bàn tay nắm lấy, cưỡng ép túm trở về từ trong bóng đêm.

Lạch cạch.

Hoa Kinh Thần nhìn thấy ghế chỗ Tiêu Thiên ngồi hơi rung, trong tay đối phương có thêm một bóng dáng.

“Đối với người công cụ của ta... Khụ khụ...” Tiêu Thiên ho nhẹ hai tiếng, chợt ném bóng dáng trong tay xuống đất: “Ngươi làm ra chuyện cực kỳ bi thảm, táng tận lương tâm như thế với quản gia tốt của ta còn muốn chạy?”

Nói xong, Tiêu Thiên giẫm lên ngực Kinh Vô Hình.

Xì xì.

Hắc vụ bao phủ toàn thân Kinh Vô Hình hoàn toàn tiêu tán, lộ ra một nữ tử dịu dàng.

Nữ tử mặc hắc y bó sát người, hai cánh tay thon dài mọc ra hắc nhận, dung mạo lãnh diễm tuyệt đẹp, một sừng sắc bén màu đen trên đỉnh đầu càng tăng thêm sự mãnh liệt mỹ cảm.

“Ngươi...” Kinh Vô Hình vừa mới chuẩn bị mở miệng, lại phát hiện chân giẫm lên người bỗng nhiên gia tăng sức lực.

Răng rắc!

Xương sườn bị gãy, Kinh Vô Hình trừng to mắt, hộc ra máu tươi, đau đớn kịch liệt nháy mắt thổi quét toàn thân.

“Ta không cho ngươi nói chuyện.” Ánh mắt Tiêu Thiên lạnh như băng nhìn đối phương, chậm rãi nói.

Bình Luận (0)
Comment