Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 405 - Chương 405. Nói Hưu Nói Vượn Đánh Lừa Mọi Người Bằng Những Tin Đồn

Chương 405. Nói hưu nói vượn đánh lừa mọi người bằng những tin đồn Chương 405. Nói hưu nói vượn đánh lừa mọi người bằng những tin đồn

Kinh Vô Hình ngã trên mặt đất run rẩy vươn tay, mười ngón tay mảnh khảnh gắt gao túm lấy ống quần của Tiêu Thiên, muốn giãy giụa lại căn bản không sử dụng được sức.

Hai cha con Hoa Kinh Thần, Hoa Tài Đầu bên cạnh như mới vừa tỉnh khỏi giấc mộng, phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra.

“Tiêu ân công, đây... đây thật sự...” Hoa Kinh Thần có chút bối rối, vội vàng giải thích với Tiêu Thiên.

Hoa Tài Đầu bên cạnh lần nữa cảm thấy kinh ngạc về chiến lực của Tiêu Thiên.

Quá lớn mạnh!

Nữ sát thủ đột nhiên nhảy ra này rõ ràng đã chạy thoát, vậy Tiêu ân công bắt về như thế nào?

Nhưng mà, Hoa Tài Đầu lập tức phản ứng lại: “Tiêu ân công, Long Khâu tiền bối hắn...”

“Đừng hoảng hốt, chuyện này không liên quan tới các ngươi, dù sao nàng cũng là Đạo cảnh nhị thập giai, làm sao những thủ vệ đề phòng được.” Tiêu Thiên khoát tay, ý bảo bọn họ không cần quá căng thẳng.

“Về phần Long Khâu Đạo à...”

Tiêu Thiên vừa nói ra, linh khí trời đất bên cạnh bỗng nhiên lần nữa ngưng tụ, sức mạnh linh hồn bắt đầu khởi động ra.

Long Khâu Đạo lại ngưng tụ một thân thể Long Linh, chỉ là rõ ràng suy yếu hơn trước đó rất nhiều.

“Phù!” Sau khi Long Khâu Đạo khôi phục thân thể Long Linh, nhìn thấy Kinh Vô Hình bị Tiêu Thiên giẫm dưới chân: “Tộc Vụ Nhẫn?”

Tiêu Thiên nhìn về phía Long Khâu Đạo: “Ngươi biết?”

Long Khâu Đạo gật đầu, giải thích với Tiêu Thiên: “Tiêu đại nhân, bộ tộc này là chủng tộc sở trường về ám sát, thiên phú trác tuyệt, cả người tràn ngập hắc vụ có thể thoải mái ẩn nấp trong bóng tối.”

“Trừ điều đó ra, thì trời sinh cốt nhận, theo thực lực tăng lên mà càng thêm cứng cỏi lớn mạnh.”

“Cho dù hư hao, sau khi tu dưỡng cũng có thể chậm rãi mọc ra.”

Nói đến đây, lòng Long Khâu Đạo vẫn còn sợ hãi.

Cũng may bản thân đã đưa hạch tâm căn nguyên linh hồn vào trong không gian thức hải của Tiêu Thiên.

Cho dù làm như vậy, một suy nghĩ của Tiêu Thiên cũng có thể hoàn toàn ma diệt mình.

Hắn cũng sẽ trở thành nô bộc tuyệt đối của Tiêu Thiên.

Nhưng có liên quan gì chứ?

Nếu Tiêu Thiên bằng lòng thì căn nguyên linh hồn của mình có ở trong thức hải của đối phương hay không đều có thể bị tùy ý loại trừ.

Chi bằng để trong thức hải của đối phương, ngược lại an toàn tuyệt đối.

Sau này có người muốn loại bỏ mình, thì phải hủy căn nguyên linh hồn.

Muốn hủy căn nguyên linh hồn thì phải giết Tiêu Thiên.

Muốn giết chết Tiêu Thiên thì phải ngủ một giấc.

Nằm mơ đi!

“Lần này cố ý không ra tay ngăn cản nàng ám sát ngươi, chính là vì để cho ngươi một dạy học.” Lúc này Tiêu Thiên chỉ vào Long Khâu Đạo, lên tiếng răn dạy.

“Đã sớm nói với ngươi, không thể không đề phòng người khác, ngươi còn luôn khuyên ta nói ta nghĩ quá nhiều, trên đời này không có nhiều người sẽ vô duyên vô cớ hại người khác như vậy.”

“Vậy ta hỏi ngươi, ngươi quen nàng không? Có thù oán không?”

“Còn không phải nàng muốn tới giết ngươi, hãm hại ngươi?”

“Đừng tưởng rằng ngươi sống lâu, có thể nhìn thấu, thế giới này rất hiểm ác rất tàn khốc, đặc biệt là tồn tại ưu tú như chúng ta.”

“Mỗi giây mỗi phút giống như đi trên miếng băng mỏng, phải rất cẩn thận.”

“Nhìn đi, may mà lần này chỉ là thủ đoạn ám sát vụng về, sát thủ không xứng với chức vụ.”

“Nếu đụng phải sát thủ chuyên nghiệp, trực tiếp dùng toàn bộ chiến lực, ở trên không một sát chiêu đánh cả thành Lạc Ninh thành đất bằng thì làm sao đây?”

“Cho dù ngươi sống sót, những dân chúng vô tội chết rồi, ngươi có thể sống đúng với lương tâm không?”

“Sau này vẫn nên cẩn thận, cẩn thận rồi lại cẩn thận!”

Lời nói của Tiêu Thiên thấm thía, vừa nói, vừa nhẹ nhàng vỗ vai Long Khâu Đạo.

“Khụ khụ!!” Kinh Vô Hình nằm trên mặt đất, kịch liệt tuân thủ nghiêm ngặt, máu đỏ tươi không ngừng phun ra, nàng trừng mắt.

Tiêu Thiên thật sự là mục tiêu mà chủ nhân nói, hơn nữa thực lực còn lớn mạnh hơn trong tưởng tượng của nàng!

Nàng sai rồi, nàng mù rồi!

Đầu óc tên này có vấn đề thật, mọi chuyện nàng làm lúc trước không phải thủ thuật che mắt, không phải che đậy thật giả.

Một điểm càng khiến Kinh Vô Hình không thể chấp nhận đó là đánh giá của Tiêu Thiên về mình.

Cái gì gọi là thủ đoạn vụng về?

Cái gì gọi là sát thủ không xứng với chức vụ?

Cái gì gọi là mở ra toàn bộ chiến lực bay trên không một kích hủy diệt toàn thành mới là sát thủ chuyên nghiệp?

Cái này éo phải là sát thủ.

Cái này gọi là cuồng chiến sĩ!

Kinh Vô Hình có chút oan ức, cả đời này của nàng lần đầu tiên rơi lệ.

Nàng cảm thấy bản thân bị nhục nhã tàn nhẫn.

Nàng cảm thấy Tiêu Thiên đang làm bẩn kiếp sống sát thủ mà mình kiêu ngạo.

“Nhìn thấy không, nước mắt hối hận.” Tiêu Thiên nhìn Long Khâu Đạo, chỉ vào máu tươi trộn lẫn nước mắt trên mặt Kinh Vô Hình.

Đầu Long Khâu Đạo đầy dấu chấm hỏi, một cái siêu to khổng lồ: “Tiêu đại nhân, hối hận cái gì?”

“Nàng hối bản thân học nghệ không tinh, nàng hận bản thân bôi nhọ thanh danh của bộ tộc ám sát.” Tiêu Thiên nhìn Kinh Vô Hình, thở dài: “Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, nếu biết ăn năn, ta sẽ cho ngươi một cơ...”

Bình Luận (0)
Comment