“Quân thứ ba đến thứ mười, dựa theo kế hoạch ban đầu tiến đến địa điểm che giấu chỉ định đợi mệnh.”
“Linh khí công thành cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, vận chuyển tới chiến trường, kêu bọn họ cẩn thận xem xét, trong năm tháng dài đằng đẵng này.”
“Lúc bọn họ nhàn nhã sống qua ngày, rốt cuộc chúng ta phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng.”
Nói đến đây, Huyết Duệ nhìn phía trước, đó là doanh trướng chi chít dày đặc tạo thành, trận pháp khổng lồ kéo dài kết nối thành một binh doanh lớn.
Nhìn một cái, gần như không nhìn thấy điểm cuối.
Chỗ Huyết Duệ cũng là tường thành, cũng là vùng sát cổng thành, cũng là...
Phòng tuyến!
Phòng tuyến bên phía bọn họ!
“Vì tàng võ!” Huyết Duệ vung tay lên, áo khoác ngoài huyết sắc bay múa.
Chiến Khắc Cực cũng kích động, hai mắt đỏ đậm, cơ bắp cả người bành trướng: “Vì tàng võ!”
“Tàng võ!”
“Tàng võ!!”
“Tàng võ!!!”
Sau phòng tuyến vùng sát cổng thành, trong doanh địa khổng lồ, chi chít dày đặc bóng dáng Võ Linh quân đang vung tay hô to, rít gào.
Trong ánh mắt mỗi một người đều là màu đỏ thẫm, chiến ý ngập trời.
Không ít người vỗ ngực giậm chân, ngửa mặt lên trời thét dài.
Tựa hồ đã gấp không kịp đợi, muốn đi đến trên chiến trường chém giết thoải mái.
Tiếng la lớn nhất đương nhiên thuộc về tộc Huyết Văn, ngoài ra chính là tộc Huyết Oán.
Đến nỗi số lượng ít tộc Huyết Dũng trong đó, có chút bình tĩnh nhưng cũng hét không ngừng.
Hiện trường có chút hỗn loạn, Huyết Duệ lại không ngăn cản.
Chiến ý, sĩ khí ngưng tụ ở đây.
Đây là một cơ hội tuyệt vời, một cơ hội bắt lấy chiến trường hư không Vẫn Viêm trong một lần.
Cùng với Huyết Duệ hạ lệnh, động tác của Võ Linh quân rất nhanh, lập tức bắt đầu khởi xướng tổng tiến công đã chuẩn bị trước đó.
Khi đại quân xuất phát, cũng cố gắng đạt tới tốc độ nhanh, trong khoảng thời gian ngắn đến vị trí dự định.
Bọn họ cũng không lo lắng bị kẻ địch phát hiện, bởi vì khắp chiến trường hư không Vẫn Viêm, đối phương đều co đầu rút cổ ở trong phòng tuyến, sẽ không tùy tiện đi ra.
Quân địch còn không có cả lính trinh sát thám thính tin tức, cực kỳ ổn định cẩn thận.
Huyết Duệ biết suy nghĩ của Lạc Thao Thiên là muốn án binh bất động, cố thủ không ra, chờ sau khi viện quân đi ra, rồi mới tính toán.
Dù sao, đối với đám người Lạc Thao Thiên, bảo vệ phòng tuyến, không cho Võ Linh quân đi qua mới là nhiệm vụ hàng đầu.
Nhưng mà thời gian một ngày, Võ Linh quân cũng đã sắp xếp xong.
Quân tiên phong đã tề tụ đã đánh tan chiến thành tiên phong, người dẫn đầu ở mặt ngoài là đại tướng của tộc Huyết Oán người tính toán lập kế hoạch.
Quân thứ nhất và quân thứ hai vượt qua chiến thành tiên phong xây dựng cơ sở tạm thời.
Sau khi xây dựng cơ sở tạm thời, không ít chiến sĩ nhìn tàn tích của chiến thành tiên phong cháy đen, lòng còn sợ hãi.
Sau khi thả lỏng tinh thần, không ít chiến sĩ ngươi một lời ta một câu bắt đầu thảo luận.
Họ đưa ra phân tích của mình về tình huống của chiến trường tiên phong.
Có người thậm chí sẽ nhỏ tiếng thì thầm: “Cũng không biết rốt cuộc làm sao chiến thành tiên phong này bị nổ thành như vậy.”
“Ai biết được, có lẽ là chiêu dự phòng mà kẻ địch mai phục đó.”
“Nghe nói lúc tra xét, rất nhiều di hài cháy thành than, đều tụ lại một chỗ, cũng không biết là đang làm cái gì.”
“Nói ra thì kỳ quái, chém giết trong chiến thành tiên phong lại không tìm thấy bất kì đồ vật gì có giá trị, giống như bị cướp sạch không còn.”
“Cướp sạch không còn? Đùa gì vậy, dù sao chiến thành tiên phong cũng có Chiến Bất Khí đại nhân tọa trấn, ai có thể cướp sạch nơi này chứ.”
Đúng vậy, không ít chiến sĩ Võ Linh quân đều rơi vào cảm khái.
Chiến trường này là một vùng đất chém giết, ai có thể chơi kiểu này ở nơi như thế chứ.
Quân thứ nhất và quân thứ hai đã đóng quân ở tiền tuyến, hậu phương quân thứ ba đến quân thứ mười đã ẩn náu ở phía sau, án binh bất động.
Bọn họ nắm trong tay vùng địa giới lớn của chiến trường hư không Vẫn Viêm lâu như vậy, bố trí ảo trận từ sớm đã phát huy tác dụng.
Hoàn mỹ che giấu đại quân khổng lồ.
Cộng thêm quân thứ nhất và quân thứ hai ở phía trước, sẽ thu hút sự chú ý của kẻ địch, càng sẽ không phát hiện phía sau lại che giấu đại quân khổng lồ như vậy.
...
Phòng tuyến của chiến trường hư không Vẫn Viêm, phía trên tường thành thủ quan, Thánh Ma đại đế Lạc Thao Thiên bay lên trời cao.
Linh khí của ông lưu chuyển ở hai mắt, ngắm nhìn phía xa.
Chiến trường tiên phong cách phòng tuyến không gọi là gần, nhưng cũng không gọi là xa.
Bằng không lúc trước khi chiến thành tiên phong nổ tung, phía phòng tuyến cũng không đến mức thấy rõ ràng rành mạch.
Lạc Thao Thiên đáp xuống, về tới phía trên tường thành, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
“Thế nào?” Vũ Tâm Nhứ thấy sắc mặt trượng phu rất khó coi, vội vàng hỏi: “Lần này tới bao nhiêu người?”
Đối mặt với câu hỏi của thê tử, Lạc Thao Thiên lắc đầu, trên mặt lộ ra cười khổ: “Thay vì nói đến bao nhiêu người, chẳng bằng nói là không tới bao nhiêu người.”