Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 458 - Chương 458. Đánh Đứa Nhỏ Thì Lão Già Đến, Không Có Vấn Đề Gì Chứ?

Chương 458. Đánh đứa nhỏ thì lão già đến, không có vấn đề gì chứ? Chương 458. Đánh đứa nhỏ thì lão già đến, không có vấn đề gì chứ?

Hắn quay đầu lại nhìn Huyết Duệ ở bên cạnh: “Đại nhân, ngài còn định đợi tới khi nào?”

“Ngươi có biết tại sao ta muốn bố trí chiến trường tại chiến thành tiên phong không?” Lúc này, Huyết Duệ bỗng lên tiếng.

Chiến Khắc Cực khẽ giật mình, lắc đầu hoang mang: “Đại nhân, rốt cuộc ngài muốn làm gì?”

“Đạo cảnh của ta là gì, chắc ngươi vẫn còn nhớ chứ?” Huyết Duệ vừa nói vừa cúi đầu nhìn xuống dưới.

“Đạo không gian, đạo này cực kỳ gian nan, đại nhân đi theo con đường này để tiến vào đạo cảnh, mới được hậu phương Tàng Vũ nhìn trúng, việc này mọi người đều biết.” Chiến Khắc Cực vừa nói đến đây, bỗng nhiên biến sắc: “Chẳng lẽ…”

“Theo ghi chép lịch sử trong quá khứ của tộc, năm xưa Đại Viêm đế đã hiến tế bản thân và chín mươi chín người con trai của mình, ngưng tụ thành một thanh kiếm trong lò luyện chiến tranh.”

“Đại Viêm đế và các con trai không hề chết đi, mà linh hồn của họ hóa thành kiếm linh, gọi là kiếm Đại Viêm.”

“Năm đó, Nhân hoàng Tử Cực Vô Địch cùng với một sự tồn tại đáng sợ là Tàng Vũ, đang chiến đấu ở đây.”

“Vì để bảo vệ Nhân hoàng, kiếm Đại Viêm đã tự bẻ gãy nó, chém ra kiếm khí.”

“Một đoạn mũi kiếm bị gãy kia rơi vào khu vực chiến thành tiên phong, chọc thủng không gian, cho nên khu vực đó có một tiết điểm không gian không ổn định.”

“Lúc trước, đại điện dùng để truyền tống, được xây ở trên tiết điểm không gian không ổn định đó.”

Huyết Duệ vừa nói vừa nhìn chằm chằm xuống mặt đất, máu tươi của ba đội quân Võ Linh quân sau khi tử chiến đã hội tụ về một dòng và thấm vào trong lòng đất.

Nếu có thể nâng mặt đất lên thì sẽ phát hiện có một đại trận được khắc ở bên dưới.

Trong các khe rãnh khép kín của linh khí trận pháp đã chứa đầy máu tươi của những chiến sĩ Võ Linh quân đã chết trong trận chiến.

Chiến Khắc Cực nhìn Huyết Duệ, giọng run run: “Đại nhân, chẳng lẽ ngài muốn từ bỏ bọn họ sao?”

“Kế hoạch thứ nhất đã thất bại rồi, việc chúng ta cần làm bây giờ là chấp hành kế hoạch thứ hai, nó có phong hiểm rất lớn.”

“Nhưng chỉ cần thành công thì sẽ có một hồi báo kế hoạch vô cùng phong phú.”

Huyết Duệ nheo mắt lại: “Dùng máu của bọn họ tạo ra một thông đạo không gian truyền tống, cho phép chúng ta tiến vào Tàng Linh.”

“Đến lúc đó, ta và ngươi có thể làm được rất nhiều điều bằng cách lẻn vào bên trong Tàng Linh.”

Dù sao cũng là Huyết Duệ, không có gì thiếu sót.

Kế hoạch lần này vốn chắc chắn sẽ thành công.

Kết quả lại bị kế hoạch đột nhiên xuất hiện làm xáo trộn.

Vốn tưởng mình sẽ phải đối mặt với thất bại, nhưng kế hoạch tiếp theo của Huyết Duệ cực kỳ cao siêu.

Dù rất đẫm máu và vô cùng tàn khốc, cần phải hi sinh rất nhiều đồng tộc.

Nhưng có thể xâm nhập Tàng Linh đã là kết cục tốt nhất.

Tuy nhiên...

Chiến Khắc Cực hít một hơi thật sâu, đột nhiên nói: “Đại nhân, chuyện xâm nhập Tàng Linh nhờ hết vào ngài.”

Huyết Duệ đang chờ trận pháp vận chuyển thoáng sững sờ khi nghe được câu nói của Chiến Khắc Cực.

Hắn quay đầu lại nhìn Chiến Khắc Cực đã tiến đến vài bước: “Ngươi có ý gì?”

“Nếu đại nhân muốn xâm nhập Tàng Linh, vậy ngài phải làm một cách thần không biết, quỷ không hay.” Chiến Khắc Cực hoạt động bả vai, đường gân đỏ như máu trong cơ thể toát ra sức nóng như thiêu như đốt.

Trong tầm nhìn của hắn, không gian xung quanh thân thể hắn đang dần trở nên méo mó.

“Trận chém giết trước mắt tạo ra động tĩnh quá lớn, ta và đại nhân đều truyền tống rời đi rồi xâm nhập Tàng Linh là một kẽ hở khổng lồ.”

“Võ Linh quân đông như vậy, sao có thể không có người nào đủ mạnh để tọa trấn được?”

“Sau khi trận chém giết kết thúc, liệu đối phương có nghi ngờ không?”

“Ta ở lại, lộ rõ sự hiện diện của mình và tham gia chém giết một trận, kế hoạch này mới có thể hoàn hảo.”

Lời của Chiến Khắc Cực làm Huyết Duệ nhíu chặt mày, hắn khẽ lắc đầu: “Không cần làm vậy, ta đã sớm bố trí vết tích ổn thỏa.”

“Chứng cứ để lại cho bọn chúng thấy chỉ khiến bọn chúng nghĩ rằng người tọa trấn phía sau đã bỏ trốn từ lâu khi trông thấy tình hình bất ổn.”

Khí tức trong cơ thể Chiến Khắc Cực đứng phía trước trở nên cuồng bạo và có dấu hiệu tiếp tục tích tụ, giọng hắn trầm đục: “Ta không muốn trốn.”

Huyết Duệ nhíu mày: “Cũng không phải trốn thật.”

“Vứt bỏ đồng tộc và hi sinh những chiến sĩ đang chiến đấu để xâm nhập Tàng Linh có khác gì bỏ trốn đâu!!!” Chiến Khắc Cực bỗng quay phắt đầu lại, hai mắt đỏ bừng như thể bùng lên liệt diễm.

Lúc này, Chiến Khắc Cực trút ra cảm xúc cáu kỉnh, không còn thái độ cung kính nữa, thay vào đó là gầm lên với Huyết Duệ.

Sắc mặt Huyết Duệ bình tĩnh, nhìn chằm chằm Chiến Khắc Cực trước mặt cả buổi rồi mới lên tiếng: “Thế nên ngươi muốn đi chịu chết, chạy đi làm vật hi sinh dũng cảm?”

“Ta là người của tộc Huyết Văn, phải là chiến sĩ chém giết trên chiến trường chứ không phải kẻ chạy trốn!” Chiến Khắc Cực siết chặt nắm đấm rồi nâng tay lên ra hiệu cho Huyết Duệ: “Quyết định của ngươi cũng không sai, có lẽ đó là điều tốt nhất cho Tàng Vũ.”

Bình Luận (0)
Comment