“Nhưng Chiến Khắc Cực ta sẽ không vứt bỏ những chiến sĩ này, ta sẽ kề vai chiến đấu với họ đến cùng.”
Chiến Khắc Cực xoay người quay lưng về phía Huyết Duệ, thân hình cao to sừng sững phảng phất ẩn chứa một ngọn núi lửa sắp phun trào.
“Đây là quyết định của riêng ta, là niềm tin tuyệt đối nhất quán của ta.”
“Nếu muốn lợi dụng mạng sống của những chiến sĩ này, vậy cũng nên lợi dụng cả ta đi.”
Huyết Duệ không nói gì, hắn im lặng nhìn bóng lưng Chiến Khắc Cực thật lâu.
“Từ giờ trở đi, thống lĩnh chỉ huy chiến trường tối cao ở chiến trường hư không Vẫn Viêm chính là Chiến Khắc Cực ngươi.” Huyết Duệ lùi về sau hai bước, đột nhiên chắp hai tay vào nhau.
Bùm!
Máu trong cơ thể Huyết Duệ tuôn trào, bốc cháy giữa không trung và truyền đến chỗ Chiến Khắc Cực đang đứng phía trước.
Ầm ầm!
Chiến Khắc Cực có thể cảm nhận chiến lực trong cơ thể mình đã được tăng cường rất nhiều.
Hắn quay đầu kinh ngạc nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của Huyết Duệ: “Đại nhân, ngài...”
“Đi, chiến đấu đi, để chúng chứng kiến rốt cuộc chiến sĩ tam huyết nhất mạch dũng mãnh đến cỡ nào.” Huyết Duệ đứng thẳng dậy, lấy đan dược ra nuốt xuống.
“Vì Tàng Vũ!”
Chiến Khắc Cực khẽ giật mình, cuối cùng cười gằn rồi siết chặt song quyền: “Rõ!”
Đùng!
Mặt đất nổ tung, Chiến Khắc Cực bật hết hỏa lực, phóng lên không trung.
Hắn rời khỏi khu vực có ẩn giấu huyễn trận phạm vi nhỏ, đồng thời bạo phát chiến ý ngút trời.
Trong chớp mắt, dường như có một mặt trời đỏ rực xuất hiện trên bầu trời phủ khắp chiến trường.
“Thống lĩnh chỉ huy Võ Linh quân Chiến Khắc Cực ở chiến trường hư không Vẫn Viêm đến lĩnh giáo các vị một chút!!”
Cùng với tiếng gào thét đầy chiến ý, cả người Chiến Khắc Cực bùng cháy liệt diễm đỏ tươi, cứ thế mạnh mẽ lao vào chiến trường.
Xùy!
Sóng nước ngập trời, đại dương trên không của Tuyết Như Yên bốc hơi.
Ý chí Đế hoàng của ba vị Nữ Đế Tử Nhược Yên, Lạc Nữ Ái và Long Khâu Bạch Thanh cũng bị chiến ý đáng sợ này đẩy lui, không chịu được phải lùi về phía sau.
Đừng nói chi những tướng sĩ quân phòng thủ và Tuyết Đồ quân bị làn sóng khí kình nóng bỏng lúc chào sân của Chiến Khắc Cực chấn động đến mức không ngừng lùi lại.
Nhiều người thậm chí còn phun ra máu.
Người có thực lực yếu một chút hoặc đang bị thương đều bị đánh chết ngay tức khắc.
“Kẻ địch này là cường giả trấn thủ sau màn, hắn ra tay rồi!” Sắc mặt Tử Nhược Yên ngưng trọng, miễn cưỡng ổn định thân thể.
Nàng ngẩng đầu nhìn, phát hiện Chiến Khắc Cực giống hệt mặt trời đỏ như máu, khí thế quá mức kinh khủng, chiến lực lại càng mạnh mẽ dữ dội.
Chỉ bằng sức lực một người, hắn có thể khiến toàn bộ cường giả bên họ bay ngược trở lại.
Chưa kể đến bà ngoại và mẫu thân mình, ngay cả mẫu thân và các trưởng huynh, trưởng tỷ của Lạc Nữ Ái đều trông càng thêm uể oải.
Chỉ mới là xung kích lúc chào sân mà đã...
Oành! Oành!
Lúc này, hai luồng khí cơ cực kỳ bá đạo lần nữa bộc phát.
Tử sắc Thánh Ma diễm biến thành lưỡi đao bán nguyệt giữa không trung, xẹt ngang bầu trời mênh mông, vô số Võ Linh quân bị chém làm đôi.
Không chỉ vậy, Thánh Ma diễm phừng phừng bay về phía trước, không ngừng đốt cháy linh khí giữa trời và ngày càng lan rộng.
Chỉ một thoáng, liệt diễm đã biến thành biển lửa màu tím giữa không trung, điên cuồng đốt cháy linh khí khắp trời đất bốn phía để tự bổ sung chính mình.
Thánh Ma diễm ngập trời có thể gọi là che trời lấp đất.
Thân thể Chiến Khắc Cực vốn định lao đến chém giết lập tức rơi vào biển lửa, vẻ mặt hắn thay đổi, vội vàng lui ra sau tránh né.
Hắn có thể cảm nhận rất rõ nếu thân thể bị nhấn chìm trong biển lửa Thánh Ma diễm này, linh khí trong cơ thể sẽ tan biến bằng tốc độ cực nhanh.
Có thể cứng rắn chống cự nhưng hiện giờ không phải lúc làm thế.
Cho dù Chiến Khắc Cực bay lên cao, tung người nhảy ra khỏi biển lửa Thánh Ma diễm.
Khí tức Đế hoàng tôn quý bỗng toát ra phía trên. Khi hắn ngẩng đầu lên xem xét thì chợt phát hiện không biết một ấn vàng đã hiện ra giữa không trung từ lúc nào.
Trên ấn vàng Đế hoàng có vô số khí tức sơn hà xã tắc và ý chí nhật nguyệt tinh thần.
“Ấn Nhân hoàng!!” Lúc Huyết Duệ vốn đang trong huyễn trận nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức trở nên mất khống chế: “Không thể nào, sao hắn có được ấn Nhân hoàng? Hắn lấy được thứ này từ đâu chứ!”
Rầm!!!
Khi âm thanh đóng ấn vang vọng khắp chiến trường, Chiến Khắc Cực vừa bay lên cao cứ thế bị ép lùi về và rơi vào Thánh Ma diễm rợp trời kia.
Bộp!
Lạc Thao Thiên vác liêm đao to lớn, xuất hiện trước chiến trường, nhìn chằm chằm Chiến Khắc Cực đang chậm rãi hiện thân bên trong Thánh Ma diễm rợp trời, nói: “Các ngươi tiếp tục đi, bên này có bọn ta rồi.”
Giọng Tử Đế Tôn vang lên sau đó: “Đúng vậy, tuy tên này rất mạnh, nhưng có bọn ta ở đây, hắn không lật trời nổi.”
Ông chắp tay sau lưng, ung dung thong thả đáp xuống từ trên cao, lơ lửng bên cạnh Lạc Thao Thiên.
Bên cạnh ông là ấn Nhân hoàn tỏa ra ánh sáng vàng đang chầm chậm xoay chuyển.