Lạc Thao Thiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng trước sự tăng vọt quá bất ngờ ấy.
Tuy không hiểu vì sao nhưng với tình hình trước mắt, thực lực của mình tăng cao là điều tốt hơn hết.
Nhưng dù điều Lạc Thao Thiên không ngờ thực lực của mình đang trên đà tăng vọt thì giữa chừng bỗng…
Dừng lại!
Chẳng những dừng lại mà ma khí trong cơ thể mình còn biến đổi, trở nên mất cân bằng.
Lạc Thao Thiên cảm nhận được ông sắp có được lực lượng cực mạnh, cảnh giới sắp tấn thăng đến một tầm cao mới.
Nhưng mọi thứ đã chững lại.
Cảm giác chênh lệch dữ dội này khiến ông suýt đã hộc máu.
Việc này đã ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của ông, nếu không nhờ ông có kinh nghiệm chiến đấu phong phú và ấn Nhân hoàng của Tử lão đệ.
E rằng dù lấy hai chọi một cũng chưa chắc bắt được đối phương.
Hết cách rồi, ải bảo Chiến Khắc Cực cũng cùng Đạo cảnh với họ nhưng đường đi càng xa thì thực lực càng mạnh.
Vả lại thằng nhãi này là kẻ điên, vì luôn bốc cháy, toàn thân tắm trong ngọn lửa đỏ như máu.
Hắn đang thiêu đốt linh khí, máu huyết và tuổi thọ của mình.
Liều mạng thử một lần.
“Thực lực của ngươi yếu hơn những gì ta tưởng.” Bỗng nhiên Chiến Khắc Cực lơ lửng ở đối diện bỗng phun máu, vặn vẹo cần cổ của mình.
“Lúc chiến trường tiên phong bùng nổ, ngươi đã chạy trốn, ta đoán ngươi đã tự ẩn đi chiến lực của mình và cố tình bị bắt, tìm cơ hội phá hủy thành trì mấu chốt này.”
“Ai ngờ thực lực của ngươi khiến ta thất vọng quá.”
“Ngươi quả là một người may mắn, nếu không phải huynh đệ Nhân tộc này của ngươi phối hợp chiến đấu cùng ngươi thì ngươi đã mất mạng lâu rồi.”
Chiến Khắc Cực nói rất lớn như đang sỉ nhục và khích Lạc Thao Thiên, muốn đối phương tức giận mất hết lý trí.
Nhưng tiếc thay ông không bị trúng kế khích tướng của hắn.
“Hừ!” Lạc Thao Thiên khẽ hừ, sau đó bất ngờ cười to, phóng khoáng nói: “Đúng vậy, ta thoát khỏi chiến trường tiên phong không phải dựa vào sức của mình.”
“Hơn nữa ta có một huynh đệ Nhân tộc mạnh mẽ, chính hắn tiếp sức cho ta, hắn dễ dàng giết chết Chiến Bất Khí, phá hủy chiến thành tiên phong.”
“Nếu không ngờ người huynh đệ Nhân tộc này của ta nhớ thê tử, vội vã quay về thì đám yêu ma quỷ quái các ngươi đã bị tiêu diệt tử lâu.”
“Nếu huynh đệ của ta ở đây, ngươi nghĩ mình còn sống để nói chuyện với ta sao, bởi vậy ta mới nói ngươi may mắn.”
Lạc Thao Thiên nói năng vô cùng tự hào, sau đó bèn nhìn Tử Đế Tôn: “Tử lão đệ, nhân cơ hội này ta nói với đệ một chuyện, chúng ta có huynh đệ mới, đệ hãy nhớ kỹ tên của hắn,”
Tử Đế Tôn nhìn đại ca đang phấn khích bèn thay đổi sắc mặt, vội vàng khoát tay chặn miệng ông lại: “Đại ca, đừng nói.”
Nhưng Lạc Thao Thiên đang phấn khích nên đã nói rất to.
"Hắn là Thiên Tôn Chí Thiện Diêm La, Tiêu Thiên."
Sau khi nói xong, Lạc Thao Thiên còn tự hào quay đầu nhìn Tử Đế Tôn: “Tử lão đệ, đệ hãy nhớ kỹ cái tên này, đây là huynh đệ mới của chúng ta, đứng hàng thứ ba.”
“Chúng ta phải cố gắng tu hành cho thật tốt, nâng cao thực lực.”
“Không thể làm huynh đệ mới của chúng ta mất mặt, bỏ xa chúng ta.”
Nhìn Lạc Thao Thiên kể chuyện với mình một cách nghiêm túc và sâu sắc, Tử Đế Tôn hoàn toàn ngơ ngác, một lúc sau mới vung tay lên.
Bốp!
Tử Đế Tôn vỗ mạnh vào trán mình: “Toang rồi!”
Đại ca à!
Huynh làm cái quái gì vậy, ta phục huynh rồi.
“Cha của con lại khoác lác về huynh đệ mới kết bái của mình, cứ luôn miệng nhắc tới suốt mấy hôm qua, có điều người đó thật sự đã cứu cha của con…” Ở phía sau, Vũ Tâm Nhứ vừa nói vừa nhìn nữ nhi Lạc Nữ Ái.
Nhưng khi bà nhìn nữ nhi thì thấy nàng cứng đờ, ngơ ngác đứng sững ra đó, nhìn chằm chằm vào Lạc Thao Thiên ở phía xa.
“Chí Thiện… Thiên Tôn Chí Thiện Diêm La… Tiêu… Tiêu… Tiêu Thiên?” Lạc Nữ Ái lắp bắp, ngơ ngác nhìn mẫu thân: “Cha… Cha kết bái với hắn rồi sao?”
“Thật ra họ không tổ chức nghi thức gì cả, chỉ kết bái qua lời nói thôi.” Vũ Tâm Nhứ thở dài: “Cha của con rất thích kết giao bằng hữu nên…”
Nói đến đây, bà bèn thấy nữ nhi Lạc Nữ Ái yên lặng đội mũ giáp vào, không nói gì cả.
Sau đó nàng bắt đầu lao nhanh về trước.
Nhưng lần này Lạc Nữ Ái ra tay càng thêm điên cuồng và nóng nảy.
“Chẳng lẽ mình nói sai gì rồi, đứa trẻ đó bị làm sao thế?” Vũ Tâm Nhứ nhìn Lạc Nữ Ái đang gào thét, cảm thấy kỳ lạ.
“Vũ di không nói gì sai cả, nàng ta chỉ dùng cách thức này hóa giải sự xấu hổ của mình thôi.” Tử Nhược Yên đội mũ giáp ở bên cạnh buồn buồn cất tiếng.
Nhưng ngay sau đó, nàng bỗng la lớn: “Nữ Đế Thánh Ma chỉ muốn chúc mừng mình vì có thêm một Tiêu thúc thúc.”
Lạc Nữ Ái đang lao đầu chiến đấu bỗng nhiên chững lại.
“Á á á!” Ngay sau đó, nàng bỗng nổi điên thét dài, vác cây liềm to lớn đen tuyền điên cuồng chém giết, gần như mất hết lý trí, bùng nổ không thôi.
Long Khâu Bạch dừng lại, yên lặng nhìn Tử Nhược Yên nhẹ nhàng nhún vai rồi lắc đầu.