Việc ông cần làm tiếp theo chính là tìm kiếm thân thể linh hồn của Tiêu Thiên, nuốt chửng và khống chế nó.
Sau đó, bộ thể phách cường hãn này sẽ là hóa thân bên ngoài hoàn mỹ của ông.
Há chẳng phải quá đẹp?
Quả nhiên người trẻ tuổi không đủ trầm tĩnh mà.
Rõ ràng là hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay nhưng cứ muốn tự mình chuốc lấy cực khổ.
Đích thân chắp tay dâng cục diện tốt đẹp nhường cho ông, thậm chí còn tặng một phần đại lễ cho ông nữa.
“Ha ha ha ha…”
Nghĩ đến đây, Tuyết Nghĩa Thiên không khỏi bật cười lớn, ông quanh quẩn bên trong không gian thức hải tối đen.
Đồng thời, khoảng chừng tám trăm tinh quang phía sau ông bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng lóa mắt.
Sau khi tinh quang hiện lên, lập tức khuếch tán ra bốn phía, tựa hồ như đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Ngươi đang cười gì vậy?”
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ nhu hòa khiến hóa thân lão tổ Tuyết gia ngơ ngác một lát.
Ông vội vàng quay người lại, nhìn thấy một nữ tử tóc dài màu hồng đang mặc trang phục mà ông chưa từng nhìn thấy trước đây, nang dùng khuôn mặt vô cảm nhìn ông.
Đối phương chắp hai tay trước bụng dưới, con ngươi màu ánh kim nhìn chằm chằm ông.
Nhưng lý do thật sự khiến Tuyết Nghĩa Thiên ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ chính là phía sau lưng nữ tử tóc dài màu hồng có ba ngàn tinh quang quanh quẩn.
Ba ngàn!
So với đối phương, tám trăm tinh quang của ông căn bản không đáng để nhắc tới.
Mặc dù đây chỉ là hóa thân, là một phần ý chí hiển hiện của ông chứ không phải là toàn bộ thực lực.
Nhưng dù cho là linh hồn bản tôn thì cũng chỉ có một ngàn sáu tinh quang óng ánh mà thôi.
Soạt!
Vượng Tài bỗng nhẹ nhàng vươn tay về phía hóa thân Tuyết Nghĩa Thiên.
Bên trong không gian thức hải, Tuyết Nghĩa Thiên lập tức cảm nhận được có một lực lượng trói buộc cực kỳ mạnh đang giữ chặt ông, căn bản không có cách nào cử động được.
“Đáng ghét, chẳng trách…chẳng trách hắn lại kiêu ngạo như thế!” Vẻ mặt Tuyết Nghĩa Thiên khó coi, bên trong không gian thức hải của tiểu tử này lấy đâu ra cô nhóc lợi hại như vậy.
Có điều, dù cho cô nhóc này có ba ngàn tinh quang thì sao?
Muốn áp chế ông ư? Đâu có đơn giản như vậy.
Với ánh mắt kiên nghị, hóa thân Tuyết Nghĩa Thiên bắt đầu dẫn dộng lực lượng hóa thân, mượn lực áp chế nữ tử tóc hồng này.
Tự bạo!
Bây giờ, ông cũng coi như đã nhận ra rồi, chiến lực của Tiêu Thiên cực kỳ kinh khủng, nói không chừng sẽ có biện pháp nào đó có thể tìm tới chỗ bản tôn của ông.
Cộng thêm lời Tuyết Phú Quý vừa nói khiến ông cảm thấy không rét mà run.
Vậy mà tên nghiệp chướng này lại đang âm thầm nghĩ cách hủy diệt Tuyết gia ở Hoàn Sơn giới, thật đúng là vô sỉ.
Ông nhất định phải truyền tin tức này trở về, mà cách tốt nhất chính là khiến hóa thân này chết đi.
Nghĩ đến đây, Tuyết Nghĩa Thiên có chút chán nản, lòng thầm mắng Tuyết An Tường và Tử Ngọc Hân.
Hai tên phế vật này thật đúng là chỉ giỏi phá hỏng mọi chuyện, không có việc nào là thành công cả.
Chết thì chết, còn bắt ông phải chịu tội thay.
Hơn nữa, ông còn phải chịu sự sỉ nhục to lớn như vậy.
Nghĩ đến những điều mà Tiêu Thiên làm ra đối với mình, thâm tâm Tuyết Nghĩa Thiên chợt chua xót, nghĩ đến nhiều năm tung hoành ông chưa bao giờ bị người khác ức hiếp như vậy.
“Chủ nhân, hắn muốn tự bạo, nếu muốn trấn áp hắn bình yên vô sự thì cần phải có sự giúp đỡ của ngài.”
“Ngài chỉ cần ở bên cạnh là được.”
“Được!” Giọng nói trầm thấp của Tiêu Thiên vang lên từ phía sau.
Khi Tuyết Nghĩa Thiên nghe thấy lời của nữ tử tóc hồng, đầu tiên là ông sững sờ, sau đó ông liền nhìn thấy một bóng hình đang đi tới từ nơi xa trong không gian thức hải.
Bóng hình dần dần lại gần, Tuyết Nghĩa Thiên nhận ra đây chính là thân thể linh hồn của Tiêu Thiên.
Chỉ là khi đối phương dần dần đến gần thì hóa thân Tuyết Nghĩa Thiên bắt đầu hơi run lên.
Lực lượng ý chí vốn đang xao động cũng dần dần lắng xuống.
Như thể có một cỗ vĩ lực cực mạnh đang gắt gao trấn áp trên người ông khiến ông không có cách nào phản kháng được.
“Đây…đây…” Tuyết Nghĩa Thiên nhìn linh hồn Tiêu Thiên ở trước mặt, sợ hãi run rẩy.
Bang!
Hai đầu gối ông mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Khi thân thể linh hồn Tiêu Thiên bước đến trước mặt Tuyết Nghĩa Thiên.
Trên thân thể hắn có một vũ trụ mênh mông khổng lồ vô ngần, thậm chí chỉ nhìn thoáng qua, ông không thể đếm hết được có bao nhiêu tinh quang.
Những tia sáng chói mắt kia gần như muốn chọc mù đôi mắt của Tuyết Nghĩa Thiên.
Thân thể linh hồn của Thiên Thiên bước đến bên cạnh hầu gái tóc hồng, nhìn thấy Tuyết Nghĩa Thiên đang quỳ trên mặt đất thì cau mày: “Ông ấy sao vây?”
“Không có gì đâu, chủ nhân.” Vượng Tài vén tóc mái lên nhìn Tuyết Nghĩa Thiên đang quỳ trên mặt đất: “Ông ấy chỉ bị ngài dọa thôi.”
“Ta chỉ cần đợi ở bên cạnh là được rồi, phải không?” Thân thể linh hồn Tiêu Thiên khoanh chân ngồi xuống, một tay chống đầu nhìn thân thể hóa thân Tuyết Nghĩa Thiên.