“Ngươi chỉ trích ta ư!” Linh hồn động thiên lập tức hét lên, trở nên rất hung dữ: “Cút!!”
Trong nháy mắt, lực lượng mây mù trong động thiên cuồn cuộn tới, bao trùm lên người của Tuyết Phú Quý và Tiêu Thiên.
Bang!
Thân hình Tiêu Thiên đột nhiên di chuyển chắn trước mặt Tuyết Phú Quý, hắn trực tiếp đánh tan lực lượng mây mù kia đi.
Đồng thời, hắn vươn tay ra và tóm lấy đứa bé mây.
Phốc!
Tiêu Thiên tựa hồ đang nắm lấy bông gòn, ánh mắt hắn hiện ra tia giận dữ.
“Bô lô ba la, ồn chết đi được.” Tiêu Thiên tỏ ra khó chịu: “Ác nhân đến tội, ngươi hẳn phải nên vỗ tay khen ngợi, thậm chí còn triệt tiêu cái khảo nghiệm này và ban thưởng động thiên cho ông ngoại ta vì nghĩa cử làm việc thiện này mới đúng chứ.”
“Đương nhiên, nếu ngươi làm việc dựa vào quy củ thì ta cũng không thể nói gì hơn nhưng ngươi lại tùy ý làm bậy, dựa vào sở thích của mình mà kết luận sự việc.”
“Không tuân theo quy củ đã đành, ngươi lại còn không phân thiện ác đen trắng gì cả.”
Phốc!
Tiêu Thiên nói xong, tay bỗng nhiên dùng lực trực tiếp bóp mạnh lực lượng động thiên trông như đứa bé mây này nổ tung.
Mây mù phiêu tán nhưng đằng sau màn chắn khổng lồ ở phía trước lại có một đám mây mù đang ngưng tụ lại, đó chính là linh hồn động thiên.
“Á á á!” Thân thể tròn vo của linh hồn động thiên một lần nữa hiển hiện ra, nó lăn lộn trong không trung và hét to: “Ta cứ không cho các ngươi khảo nghiệm đó, để cho các ngươi giương mắt nhìn vậy đó, làm sao?”
“Lêu lêu lêu!”
Linh hồn động thiên lè lưỡi chế nhạo Tiêu Thiên và Tuyết Phú Quý, nó bày ra dáng vẻ muốn chọc tức bọn họ.
“Đứa nhóc nghịch ngợm này, ta không đánh là ngươi leo lên đầu ta ngồi luôn!” Tiêu Thiên hung hăng nói, trực tiếp bước lên trước.
Bùm!
Khi Tiêu Thiên hùng hổ đến gần, màn chắn trận pháp bỗng nhiên ngưng tụ và hiện rõ hơn, trên đó có khắc đường vân mây mù.
Không chỉ như thế, trên đó còn có hư ảnh của một lão giả mỉm cười và cầm cuốc đang đứng đó.
Một trong bốn vị đế dưới trướng Nhân hoàng.
Đại Đức đế!
Hư ảnh của Đại Đức đế xuất hiện, ông đưa tay ra.
“Người đến cứ yên tâm tiếp nhận khảo nghiệm, chớ có…” Hư ảnh Đại Đức đế hiện lên trước màn chắn trận pháp, nhẹ nhàng phất tay.
“Cái tên nhóc linh hồn động thiên này không tuân thủ quy củ mà người lại còn để nó giữ quy cũ?” Tiêu Thiên tiến tới, đột nhiên dùng một quyền đánh ra.
Bang!!!
Một cú đấm cực kỳ bạo lực trực tiếp làm nổ tung cái đầu hư ảnh của Đại Đức đế, đồng thời toàn bộ không gian động thiên đều điên cuồng lắc lư, đường vân rạn nứt bắn ra.
Màn chắn không gian bao phủ toàn bộ thiên địa cũng bị cú đấm thô bạo này oanh tạc.
“Tránh ra!” Tiêu Thiên đập nát hư ảnh còn sót lại của Đại Đức đế thành từng mảnh, sắc mặt tối sầm đi về phía đứa bé mây đang ngơ ngác nhìn.
Hắn vừa đi vừa nói: “Ông ngoại của ta đã nói rất rõ ràng, đôi cẩu nam nữ này hành sự ti tiện, lạm sát người vô tội, lấy việc ngược đãi và giết người làm thú vui.”
“So với hạng quân địch Võ Linh quân của tam huyết nhất mạch thì bọn họ còn ti tiện và vô sỉ hơn gấp trăm ngàn lần.”
“Ông đã nói rõ ràng với ngươi như vậy mà người còn không phân được tốt xấu.”
“Xem ra suy nghĩ của linh hồn động thiên này có vấn đề rồi, thủ đoạn mà Đại Đức đế lưu lại không đủ khiến ngươi bị lệch lạc tư tưởng rồi.”
“Nếu Đại Đức đế đã không làm đến nơi đến chốn thì vãn bối như ta phải giúp người một tay, dạy dỗ đứa nhóc nghịch ngợm như người một trận mới được.”
Linh hồn động thiên nhìn Tiêu Thiên đang từng bước đi về phía mình, trong mắt nó, đối phương tựa hồ như là ma quỷ vậy.
“Quái vật, có quái vật!” Linh hồn động thiên bị dọa đến quay đầu bỏ chạy.
Nhưng tốc độ của nó nhanh cỡ nào cũng không thể nhanh hơn Tiêu Thiên được.
Gần như nó chỉ vừa xoay người thì đã bị Tiêu Thiên tóm lấy.
Đứa bé mây quay cái đầu mũm mĩm của mình lại thì nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Thiên gần trong gang tấc đang nhếch miệng cười với nó.
“Đến giờ lên lớp rồi.” Tiêu Thiên nheo mắt, giọng nói hắn vang lên như tiếng ma quỷ nói mớ trong tai của linh hồn động thiên.
“Theo phân tích của Vượng Tài, động thiên này không xấu mà linh hồn động thiên ngươi lại bất tử bất diệt.”
“Đúng là thuận tiện, ta sẽ cẩn thận giáo dục đứa nhóc nghịch ngợm như ngươi.”
Linh hồn động thiên đang run lẩy bẩy khi bị Tiêu Thiên bắt được, trong lòng nó điên cuồng chửi rủa sự tồn tại có tên là Vượng Tài trong lời đối phương vừa nói.
Cái thứ quỷ gì vậy, tại sao nó lại biết quan hệ bất tử bất diệt giữa linh hồn động thiên và động thiên chứ.
“Ah!” Tiếng kêu la thảm thiết thê lương lập tức phát ra từ trong miệng của linh hồn động thiên.
Cách đó không xa, Tuyết Phú Quý chắp hai tay sau lưng đi chậm rãi giữa cánh đồng, nhìn Tiêu Thiên giáo huấn linh hồn động thiên mà tặc lưỡi cảm thán.