Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 726 - Chương 726. Vừa Nghĩ Đã Thấy Sợ Hãi Tột Độ (2)

Chương 726. Vừa nghĩ đã thấy sợ hãi tột độ (2) Chương 726. Vừa nghĩ đã thấy sợ hãi tột độ (2)

Đế Cửu Cổ đỡ sư phụ của mình, vẻ mặt nặng nề nhìn Tiêu Thiên ở trước mặt.

Ông đã thấy kết quả.

Ông cũng tò mò về thân phận của Tiêu Thiên giống sư phụ của mình.

Đừng nói họ, Long Khâu Đạo và Đế Tân Lộ cũng nhìn Tiêu Thiên.

Nếu nghĩ kỹ lại thì lai lịch của Tiêu Thiên vẫn là con số không.

Họ biết Tiêu Thiên được gọi đến đây nhờ bùa triệu hoán từ lời của Tử Nhược Yên.

Nhưng có một chuyện khá quái dị, là chuyện Tử Đế Tôn đã từng nhắc đến.

Ông chưa từng để lại bùa triệu hoán trong bảo khố hoàng cung của hoàng triều Đại Viêm.

Nhưng Tử Nhược Yên lại kể mình lấy lá bùa đó trong bảo khố của hoàng cung.

Vả lại Tiêu Thiên từng kể về thế giới giới vực của hắn nhưng họ chưa từng nghe nói về nơi đó bao giờ.

Vì lẽ đó…

Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm Tiêu Thiên.

“Nếu các ngươi thành tâm muốn biết, vẫn có cách giải thích chính xác về lai lịch của ta.” Tiêu Thiên vòng tay trước người, nhìn Đế Hằng Tâm và từ tốn trả lời.

Sắc mặt hắn dần trở nên nặng trĩu, trước ánh mắt chờ mong của mọi người, hắn đã nói tiếp: “Nhưng ta không nói cho ngươi biết đâu.”

“Ngươi hỏi gì ta cũng trả lời hết thì mất mặt quá rồi.”

Xung quanh lập tức im phăng phắc, giây phút im lặng ngắn ngủi trôi qua.

“Khụ khụ khụ!” Đế Hằng Tâm bắt đầu ho sặc sụa, dường như vừa nhận đả kích trí mạng.

Mọe nó, ngươi là cường giả, thế phong phạm cường giả của ngươi đâu? Ngươi là con nít à, không nói với ta là cái quái gì?

“Hơn nữa ai biết ngươi có mưu đồ gì khác khi hỏi lai lịch của ta hay không?” Tiêu Thiên nói tiếp, nheo mắt trừng Đế Hằng Tâm: “Đệ tử của ngươi bụng dạ khó lường.”

“Hồi nãy đánh ta không được bèn quỳ xuống xin ta tha mạng, nhưng lúc ấy con ngươi láo liêng, suy nghĩ vừa thoáng hiện đã bịa đặt lung tung, mưu kế liên tiếp cực kỳ đáng sợ.”

“Không chừng ngươi hỏi thăm lai lịch của ta là vì muốn moi tin tình báo, sau đó truyền ra ngoài bằng cách nào đó.”

“Cuối cùng sử dụng cách thức nguyền rủa và trận pháp hung tợn để hãm hại ta thì sao!”

“Ta mới nghĩ thôi mà đã sởn cả gai ốc rồi đây.”

Tiêu Thiên không nghĩ mình lo lắng dư thừa, giờ hắn rất mạnh nên không sợ gì.

Theo những gì hệ thống Vượng Tài vừa nhắc nhở, những bí pháp nguyền rủa gì gì đó không ảnh hưởng đến tính mạng của mình.

Bởi vì cơ thể của hắn quá mạnh, vượt qua hiểu biết của những người này.

Dù họ dùng bí thuật để nguyền rủa hắn thì cũng không khiến tính mạng của hắn gặp nguy hiểm.

Có điều lỡ đâu gây ra ảnh hưởng xấu thì sao?

Ví dụ như…

Làm đầu hắn trở nên trụi lủi.

Hoặc là tai nạn nào đó.

Nguy cơ đáng sợ?

Tiêu Thiên nghĩ thế thì sợ hãi vô cùng, không ngờ lúc này đối phương còn tính toán âm mưu quỷ kế được.

Tiêu Thiên vừa nghĩ vừa hoảng hốt lắng lo, còn Đế Hằng Tâm ở đối diện bắt đầu thở dài.

Dường như ông đã hiểu rõ vấn đề nào đó, nói với Tiêu Thiên: “Nếu các hạ không muốn thì thôi vậy, chuyện đã đến nước này, bọn ta không tài giỏi bằng ngươi.”

“Giờ ngươi muốn chém muốn giết muốn róc thịt thì tùy, muốn làm gì cũng được.”

“Chết thôi mà, vì tông tộc nên ta không hối hận.”

Đế Cửu Cổ ở bên cạnh cũng ngẩng đầu lên, kiên quyết nhìn Tiêu Thiên: “Sư phụ nói có lý, chuyện đã đến nước này, chỉ chết thôi có gì phải sợ.”

Lúc này Đế Hằng Tâm và Đế Cửu Cổ đều ngẩng đầu và ưỡn ngực, tỏ thái độ đã sẵn sàng chịu chết.

Nhưng thật ra họ cực kỳ căng thẳng, rốt cuộc hai người có thể sống tiếp hay không thì phải xem những gì họ vừa nói có làm đối phương cảm động hay không.

Sau khi Tiêu Thiên để lộ thực lực, bọn họ biết mình muốn sống tiếp không phải chuyện dễ dàng.

Có điều khi nhìn Đế Tân Lộ, Đế Hằng Tâm bỗng nghĩ.

Đối phương làm nô bộc cung phụng bên cạnh Tiêu Thiên, xem ra hắn không chỉ đầu hàng đơn giản thôi đâu.

Chắc chắn trước đó hắn đã từng ra tay đánh nhau với Tiêu Thiên một lần.

Nếu Đế Tân Lộ thoát nạn thì tại sao bọn họ không thể?

Ông to gan suy đoán dù mình có quỳ xuống xin tha, e rằng đối phương sẽ khiến họ đau khổ.

Còn nếu mình khẳng khái chịu chết, không chừng đối phương sẽ cảm động trước sự hy sinh của họ và cho họ con đường sống.

Vì vậy Đế Hằng Tâm mới nói và bày ra thái độ đó.

Đế Cửu Cổ là học trò của Đế Hàng Tâm nên đã nhanh chóng lĩnh ngộ ý đồ của sư phụ nhà mình.

Ông thuận theo thái độ của sư phụ, bày tỏ sư đồ hai người thấy chết không sờn.

“Tiêu đại nhân, có cần đưa họ về trang trại chăn nuôi Thanh Viêm không?” Đế Tân Lộ bỗng hỏi hắn.

Long Khâu Đạo nghe vậy bèn cười theo: “Xem ra đại đội chăn lợn trên núi sắp có thêm vài thành viên mới rồi.”

Đế Tân Lộ và Long Khâu Đạo thay phiên nói rõ mọi chuyện.

Đế Hằng Tâm và Đế Cửu Cổ nghe vậy thì chả hiểu gì cả, không biết đại đội chăn lợn mà họ vừa nói là gì nhưng dựa theo những gì họ vừa nói, xem ra hai người vẫn còn hy vọng sống tiếp.

Bình Luận (0)
Comment