Chương 918: Đáng tiếc (2)
Chương 918: Đáng tiếc (2)Chương 918: Đáng tiếc (2)
Chuong 918: Dang tiec (2)
Khí tức này rất khó che giấu, cũng là thứ không thể che giấu được.
Chu Diệu Hoang không nghĩ ra tại sao Tiêu Thiên còn trẻ như vậy mà có thể sở hữu tu vi mạnh mẽ đến thế. Đúng là không hợp lẽ thường chút nào.
Hơn nữa, trong mắt ông, tính cách phẩm chất của Tiêu Thiên trước mặt vô cùng phức tạp và đặc biệt.
Bản thân Chu Diệu Hoang là Bàn Thạch Yêu Hoàng, cũng tính là đã từng gặp gỡ vô số người, am hiểu rất nhiều người.
Nhưng người đặc biệt có phần mâu thuẫn về tính cách và cảm xúc như Tiêu Thiên thì cực kỳ hiếm thấy.
"Đã giành lại được các cứ điểm khác." Lúc này, Tô Mộng Ly đi đến, ngọc truyền tin trong tay nàng vẫn đang lấp lóe ánh sáng.
Nàng giải thích rõ với Chu Diệu Hoang trước mặt để đối phương yên tâm: "Đa số tộc nhân đều còn sống sót khỏe mạnh, chẳng qua họ đang bị giam cầm."
"May mà Huyết Trí không phải kẻ khát máu, mục đích hắn giam giữ những tộc nhân này là để tìm ra năng lực thiên phú của họ, từ đó lợi dụng cho chính mình."
"Hắn muốn xem thử liệu có biện pháp nào có thể kết hợp năng lực thiên phú của họ với trận pháp của Tàng Vũ bọn chúng hay không."
"Thế nên, mọi người đều bình an vô sự. Đồng thời, việc tiếp nhận cứ điểm lần nữa cực kỳ thuận lợi."
Nói đến đây, vẻ mặt Tô Mộng Ly trở nên kỳ quái: "Chỉ là hiện tại nhóm tộc nhân của ngươi vẫn đang trong trạng thái mờ mịt.'
"Mờ mịt? Được giải cứu thì có gì phải mờ mịt chứ?" Chu Diệu Hoang thuận miệng đáp.
Tô Mộng Ly lắc đầu nhìn Chu Diệu Hoang: "Suy cho cùng, người đến cứu bọn họ chính là kẻ đã đích thân giam giữ họ đấy."
"Hiện giờ, người đang hỗ trợ phòng thủ giúp họ, thậm chí còn đẩy lùi đám trinh sát đến đây dò xét tình hình cùng là Võ Linh quân của Tàng Vũ."
"Tất nhiên họ rất mờ mịt."
Tô Mộng Ly vừa dứt lời thì khẽ cong khóe miệng, trong mắt thấp thoáng vẻ tiếc nuối: "Đáng tiếc, ở đây còn vài chuyện chưa xử lý xong."
"Nếu không, ta thật sự muốn đến đó nhìn tận mắt biểu cảm đặc sắc của họ."
Chu Diệu Hoang ở bên cạnh nghe Tô Mộng Ly nói thế cũng lộ vẻ bất đắc dĩ.
Minh chủ chỗ nào cũng tốt, chỉ là có một số sở thích kỳ lạ.
Đặc biệt là thích nhìn người ta lúng túng, hơn nữa nàng còn lãng phí tinh lực, tịnh tâm chạy đi trù tính nội dung trên phương diện này.
Nếu có người nào phạm phải sai lầm trong liên minh bách tộc.
Có lẽ ban đầu nàng sẽ không trừng phạt nghiêm khắc, nhưng thời gian dần trôi, ngươi sẽ phát hiện bản thân đã lọt vào vòng xoáy kỳ quái mà không rõ lý do. Sau đó, ngươi sẽ xấu hổ trước mặt mọi người.
Đến lúc đó, ngươi mới nhận ra mình đã rơi vào hình phạt của minh chủ.
Tiêu Thiên và Chu Nguyệt Hành nói chuyện với nhau rất lâu, cuối cùng dường như cả hai đã đưa ra phương án thống nhất.
Bàn bạc xong, Tiêu Thiên nhanh chân rời đi, biến mất trước mặt mọi người.
Trước khi đi, Tiêu Thiên còn chào hỏi mọi người một tiếng.
Mộc Mục, Đế Tân Lộ và Hoa Tìa Đầu thấy Tiêu Thiên vẫy tay với họ bèn mau chóng đi theo.
Cả nhóm rời đi, Chu Nguyệt Hành bước đến gặp mặt phụ thân đã bình yên vô sự, khôi phục thương thế của mình.
"Phụ thân, người cảm thấy thế nào rồi?" Chu Nguyệt Hành hỏi thăm.
Lúc này, Chu Diệu Hoang vốn gãy hết tay chân đã sống lại, cơ thể như ngọn núi nhỏ từ từ thu lại, đến khi cao ngang ngửa Chu Nguyệt Hành rồi thôi.
"Vị đó đúng là thần linh, ta đã khôi phục lại như thường, dường như không còn tổn thương chỗ nào nữa cả." Chu Diệu Hoang vừa vui vẻ nói vừa túm lấy tay nhi tử nhà mình: "Thằng bé này, rốt cuộc làm sao con quen biết một người mạnh mẽ đến vậy?"
Bốp!
Ngay lúc Chu Diệu Hoang võ tay lên người nhi tử của mình thì phát hiện nhi tử của mình bất động như núi.
Dù mình có lay thế nào thì vẫn không thể làm đối phương động đậy dù chỉ một chút.
"Người trị thương trước đây vốn là tộc trưởng thần tộc Sinh Mệnh đương nhiệm, chủng tộc siêu vị cổ lão, thế nên ngài ấy chữa trị thương thế của cha dễ như trở bàn tay." Chu Nguyệt Hành nhẹ nhàng lắc vai, hất tay của phụ thân ra.
Xong việc, Chu Nguyệt Hành mới nói với Chu Diệu Hoang: "Phụ thân, sau này người có nên thay đổi thói quen xấu này đi không. Hồi đó mỗi khi người phấn khích thì đều sẽ vỗ con cắm mặt xuống đất mới thôi."
Chu Diệu Hoang đứng đó nhìn một chuỗi hành vi của nhi tử nhà mình, không những không giận vì đối phương chống lại mình mà còn vui vẻ hơn.
Tiểu tử này có tiền đồ thật, biết chống lại mình rồi.
Vả lại, bản lĩnh đó là thế nào?
"Tuy cảnh giới của người không tăng lên nhưng ta cảm thấy dường như người mạnh hơn trước rất nhiều." Tô Mộng Ly cũng coi như là chỗ quen biết với Chu Nguyệt Hành nên mới nói.
Chu Nguyệt Hành gật đầu với Tô Mộng Ly: "Minh chủ, gần đây Tiểu Tiêu dẫn ta luyện võ đấy, thế nên ta mới học được một ít da lông, đang cố gắng tạo nên móng cơ bản đây này."
"Ngài ấy thường nói tay gấu dài của ta rất khỏe, theo ngài ấy học chưởng pháp không gì hợp bằng." Nói đoạn, Chu Nguyệt Hành nhớ lại tình cảnh trước đó, vẻ mặt hơi quái dị.