Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 599 - Chương 243: Cố Nhân (2)

Chương 243: Cố Nhân (2)

Đối với nỗi phiền muộn của Đỗ Ba Lạt, Hách Lão Đao cũng không có thuốc chữa. Cùng đối phương thở dài một tiếng, chu mồm thè lưỡi, thấp giọng nói:

- Có câu này, ta nói ra Tam ca ngươi đừng không thích nghe. Mấy năm trước a, chúng ta đều tạo nghiệt không ít. Có thể sau khi ta và ngươi giết người phóng hỏa, cũng đại phú đại quý rồi. Này báo ứng a, sẽ không rơi xuống...

- Thối lắm, lão nha tử ngươi lại đánh dắm

Không đợi Hách Lão Đao cảm thán xong, Đỗ Ba Lạt giống như bị kim đâm mông nhảy dựng lên, lớn tiếng quát mắng:

- Ngươi họ Hách giết người phóng hỏa, ta Đỗ Ba Lạt chuyện xấu làm tuyệt, nhưng kia đều là chúng ta tạo nghiệt, liên quan gì đến hai người Tiểu Cửu và Quyên Tử. Muốn nói làm bậy, hễ là khi đó sống đến bây giờ, có ai trên tay không dính máu? Tính toán ra, Tiểu Cửu Tử vẫn là thiện lương nhất đây này, nếu là không có hắn, các lão thiếu gia đầm Cự Lộc ta có thể đi ra một nửa liền thắp hương thơm!

- Tam ca, Tam ca, ngươi nghe ta nói cho hết lời! Ta thật không phải nguyền rủa Tiểu Cửu. Quyên Tử nói như thế nào cũng là đồ đệ của ta a, ta hại người, lại có thể hại nàng sao?

Tính tình Hách Lão Đao hiện tại sớm đã không còn nóng nảy như khi còn trẻ tuổi, bị ăn mắng cũng không cãi lại, cười giải thích.

- Vậy ngươi là có ý gì?

Đỗ Ba Lạt hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một cái, thở hào hển chất vấn.

- Theo lý, độc trong cơ thể Quyên Tử sớm được giải rồi đi?

Hách Lão Đao ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng hỏi.

- Đương nhiên! Đã nhiều năm như vậy, độc gì mà không theo mồ hôi đi hết!

Đỗ Ba Lạt gật gật đầu, rất có tin tưởng trả lời.

- Tiểu Cửu bộ dạng tuy rằng tuấn chút, cũng không phải cái ẻo lả đi!

Hách Lão Đao cười cười, tiếp tục hỏi.

- Có rắm ngươi mau thả, đừng có dụ người!

Đỗ Ba Lạt lại trợn mắt một cái, thấp giọng tức giận mắng.

- Lão Đà Tử khi còn sống đã từng nói, hai người bọn họ, trên người cũng không có bệnh!

Hách Lão Đao gật gật đầu, thở dài nói:

- Nếu không phải người có bệnh, phải tìm nguyên nhân từ bên ngoài. Tam ca ngươi suy nghĩ một chút, năm đó cùng chúng ta một đạo giết người phóng hỏa đấy, bao gồm Tôn Cửu gia và Trương Nhị ca, có mấy người được chết già? Như thế nào duy chỉ có ngươi cùng ta, chữ to không nhìn được vài cái, lại ăn được bổng lộc quan ngũ phẩm? Nếu ông trời khiến người giết người phóng hỏa mỗi người đều đai lưng vàng, vậy còn có thiên lý sao? Tiểu Cửu và Quyên Tử đều là người tốt không giả, nhưng ông trời đã khiến Tam ca ngươi đại phú đại quý rồi, còn có thể cho ngươi con cháu đầy đàn sao? Cho nên ta nghĩ a, chỉ sợ bệnh tật vẫn là ở trên người hai anh em chúng ta. Là chúng ta, là chúng ta hưởng phúc không nên hưởng, liên lụy vợ chồng Tiểu Cửu người ta.

- Thối lắm!

Đỗ Ba Lạt tiếp tục mắng, nhưng khí thế lại rõ ràng đã yếu bớt. Những năm tháng rất dài trong quá khứ, mình không giết người cũng sẽ không sống được, cho nên nhất định phải giống như dã thú lúc nào cũng lộ răng nanh ra. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là từ trong tới ngoài tất cả đều biến thành dã thú. Nên khi có được những ngày yên ổn một lần nữa, hối hận và sợ hãi tựa như rắn độc quấn tới. Đỗ Ba Lạt da mặt mỏng, sẽ không giống Hách Lão Đao vụng trộm sám hối. Nhưng mỗi khi đêm khuya, y lại bừng tỉnh trong cơn ác mộng, mồ hôi lạnh đầm đìa.

- Ta biết rằng có lẽ chính là nói nhảm!

Hách Lão Đao thở dài, sâu kín nói:

- Nhưng ta cảm thấy được a, chúng ta vẫn là làm việc thiện nhiều chút đi. Coi như là không chuộc tội cho mình, cũng tích một chút đức cho hậu đại!

- Lúc này mới nhớ tới làm việc thiện tích đức, còn không muộn sao?

Đỗ Ba Lạt lên tiếng thở dài:

- Ôi, nhà lão Đỗ chúng ta có lỗi với Tiểu Cửu a. Ta thiếu đạo đức gặp phải báo ứng, nhà lão Đỗ xứng đáng tuyệt hậu. Nhưng Quyên Tử nàng sinh ra em bé cũng là họ Trình, không phải họ Đỗ a!

- Còn nói sớm muộn gì nữa, có thể làm chút nào thì tính chút đó! Ta cũng không trông cậy vào lập địa thành Phật!

Hách Lão Đao thở dài một hơi, thấp giọng khuyên nhủ:

- Tam ca ngươi tuổi không nhỏ, đừng cưới đại cô nương nũng nịu vào cửa nữa. Mặc dù Quyên Tử nhìn không nói lời nào, cũng phải nghĩ tới thanh danh của Tiểu Cửu a. Thượng Đảng quận này khắp nơi đều có người sống độc thân không cưới nổi vợ, ngươi là nhạc phụ của Hầu gia, trong nhà lại dấu một đống dân nữ không dùng, không phải tìm phiền toái cho Tiểu Cửu sao?

- Chẳng phải ta chỉ muốn lưu lại cho mình cái hậu duệ sao?

Đỗ Ba Lạt mặt già đỏ lên, ngạnh cổ biện giải.

- Để lại sao? Đã nhiều năm như vậy?

Hách Lão Đao nhìn hắn một cái, cười lạnh hỏi.

- Tùy ngươi, tùy ngươi!

Đỗ Ba Lạt vừa thẹn vừa giận, dậm mạnh chân:

- Ngày mai ta liền đem trả các nàng về. Học ngươi ăn chay niệm Phật còn không được sao? Ta đó là thiếu đạo đức sao? Ta chính là ăn bổng lộc của triều đình, quan phủ có thể cấp dưỡng một vợ một thiếp đấy!

Hách Lão Đao cười cười, thấp giọng nhắc nhở:

- Ấn theo quy củ của triều đình, Tiểu Cửu còn có thể cưới một vợ ba phù dâu đấy, nhưng hắn là huyện hầu đứng đắn tám bản?

Đỗ Ba Lạt biện bạch không lại, lắc đầu thở dài. Than xong rồi, hạ giọng nói nói:

- Kỳ thật ta cũng không ngăn đón Tiểu Cửu cưới thiếp. Trên thực tế, ta còn không ít lần nói qua chuyện này với Quyên Tử. Nhưng Tiểu Cửu Tử không mở miệng, ta đây làm nhạc phụ đấy, cũng không có đạo lý thay con rể lĩnh vợ bé về nhà đi?

- Ngươi a, chính là cứ lòng vòng!

Hách Lão Đao tức giận tới mức lắc đầu:

- Biết Tiểu Cửu người ta có ý gì sao? Suy nghĩ thật kỹ, sau đó lại cân nhắc giúp nữ nhi nhà mình như thế nào!

- Có ý tứ gì?

Đỗ Ba Lạt thấp giọng thỉnh giáo:

- - Ngươi là cha Quyên Tử, ngươi đừng chỉ nhìn a, nếu biết, còn không nghĩ giúp cái biện pháp?

- Ta đã sớm nghĩ tới. Suy nghĩ rõ ràng mới không giúp!

Hách Lão Đao cười cười, thấp giọng nhắc nhở:

- Ngươi cũng không nhìn một chút Quyên Tử là tính tình gì, Tiểu Cửu bây giờ là địa vị gì? Nữ nhân nhà tầm thường, có thể tiến vào cửa chính Hầu gia sao? Ta dám nói một câu, ngày hôm trước nương Tiểu Cửu thả ra tin tức nói nạp thiếp cho con, ngày hôm sau, bà mối sẽ chèn vỡ đầu. Một đám, còn khẳng định đều là nữ nhi nhà có uy tín danh dự, bối cảnh sẽ không thấp hơn so với chính thê của Nhị Mao. Nữ nhân như vậy vào Trình gia, ấn theo quy củ triều đình, cũng phải cấp cho một phần cáo mệnh, không thể tính như thị thiếp bình thường. Bộ dạng như hoa như ngọc, phía sau có gia tộc ủng hộ, chính mình lại có cáo mệnh nơi tay, không cẩn thận lại sinh ra con trai, ngươi bảo Quyên Tử đi đâu bây giờ?

- Này..., này, sao có thể nói sinh thì sinh à?

Đỗ Ba Lạt không nghĩ tới nạp một thiếp còn có nhiều liên lụy như vậy, ngẩn người, lắp ba lắp bắp nói.

- Không chỉ chừng này đâu!

Hách Lão Đao bĩu môi, thấp giọng quở trách:

- Thân phận của Khai Quốc Hầu, là có thể truyền cho con cháu đấy. Quyên Tử không sinh được, người khác có thể không mẫu bằng tử quý sao? Liền cái tính tình kia của Quyên Tử, bị người cưỡi trên đầu, nàng có thể chịu được bao lâu. Nếu chẳng may ngày nào đó nhịn không được, đến lúc dao đỏ tiến vào, dao trắng ra. Ngươi bảo Tiểu Cửu giúp đỡ nương đứa nhỏ báo thù rửa hận, hay là giúp đỡ Quyên Tử hủy thi diệt tích?

Bình Luận (0)
Comment