Mua ebook truyện dịch giá rẻ tại : vipTruyenGG.com
vipTruyenGG.com
--------------------------
- Vậy, vậy làm sao có thể. Sự tình bao nhiêu năm sau đấy. Ngươi cứ nói bừa!
Đỗ Ba Lạt tuyệt không thể tin được lời nói của Hách Lão Đao sẽ xảy ra, trên trán lại mồ hôi cuồn cuộn:
- Vậy, ta đây làm sao bây giờ? Nhìn Tiểu Cửu tuyệt hậu. Nhà lão Đỗ chúng ta quá có lỗi với nhà lão Trình!
- Cho nên, ta nói không bằng chúng ta liền hồ đồ, nghĩ biện pháp khác!
Hách Lão Đao gật gật đầu, thấp giọng đề nghị:
- Tiểu Cửu thương tiếc Quyên Tử, không đề cập tới việc nạp thiếp, ngươi cũng đừng chủ động trêu chọc hắn. Cách trên núi Cửu Kinh không xa có tòa miếu lớn, nghe nói rất là linh nghiệm. Năm trước, ta đã cúng chút tiền nhang đèn, để hòa thượng cầu phúc cho Quyên Tử và Tiểu Cửu. Nhưng còn chưa thấy hiệu quả. Nếu không, hôm nào tìm ngày ấm áp, Tam ca ngươi theo ta lên núi? Coi như là ngắm phong cảnh, cũng tốt hơn mỗi ngày ở nhà buồn bực!
- Muốn đi, cũng đừng nghĩ ngắm phong cảnh thôi. Mấu chốt ở đây là lòng thành. Ít nhất phải trai giới ba ngày, sau đó đi bước một từ chân núi đi lên!
Sắc mặt Đỗ Ba Lạt đột nhiên trịnh trọng lên, hạ giọng nói.
- Được, ta đây đi bảo người chuẩn bị. Không riêng núi Cửu Kinh, bái toàn bộ chùa miếu lớn nhỏ xung quanh, nói không chừng Bồ Tát nào đó liền mở mắt!
Hách Lão Đao gật gật đầu, sau đó thân thiết nói:
- Chân của ngươi còn đi được sao? Lên núi xuống núi, đường không gần đâu. Để người hầu cõng, chỉ sợ Phật tổ nhìn thấy sẽ trách tội!
- Đi không được, ta liền leo đi lên!
Vì hạnh phúc của nữ nhi, Đỗ Ba Lạt cũng bất chấp tất cả rồi:
- Đều do lão Đà Tử, […]. Ngày hôm trước còn châm cứu cho ta, ngày hôm sau ngay cả chào hỏi cũng không, liền đi xem mạch cho Diêm vương gia rồi! Ôi! Làm hại bệnh của ta rơi cái căn, đời này là khỏi phải nghĩ đến chữa khỏi rầu!
Nhắc tới Tôn Đà Tử mới qua đời không lâu, trong lòng Hách Lão Đao lại là một trận thê lương:
- Đúng vậy a, lão già này, còn lang trung cơ đấy, trị được người khác, trị không được chính mình. Tương lai gặp mặt tại Địa phủ, ta không lấy hồ lô rượu rót gã không được!
- Hồ lô không được việc, phải ôm cái bình lên!
Đỗ Ba Lạt lau khóe mắt, cười bổ sung:
- Ta xem chừng, mấy người chúng ta là không mong lên Tây Thiên rồi. Bên trong Địa phủ, vẫn còn có thể làm bạn mà. Đến lúc đó kết thành một đoàn, làm theo người nào cũng không keo kiệt!
- Tam ca ngươi liền làm đi, đời này còn không có làm đủ a!
(chú thích: Tiếng thứ ba)
- Ha hả, ha hả!
Đỗ Ba Lạt xoa khóe mắt cười gượng:
- Đủ rồi, có thể không đủ sao? Ngươi đều đã nói, Đỗ Ba Lạt ta cả đời không làm chuyện tốt mà, đến già còn mò được thân quan phục mà mặc! Còn có thể không biết đủ sao? Hơn nữa nữ nhi của ta gả cho Hầu gia, chính nàng còn có một thân cáo mệnh. Thấy đủ rồi, thấy đủ rồi!
- Chưa dừng a!
Hách Lão Đao cười lắc đầu, tiếp tục nói:
- Nói đến đời này của ta và ngươi, cũng thật sống không uổng. Ngươi đếm a, chúng ta năm đó khi ở biên cương xa xôi, thuận tay lôi kéo xé, liền bắt được một cái Vương gia. Sau khi vào đầm Cự Lộc lại vẽ bừa một cái, liền vẽ ra một Hầu gia, một Tước gia! Trong kinh nghiệm lý lịch này, ngoài ra không nói, sau này nằm xuống đất rồi, ngưu đầu mã diện trước mặt đều có thể nhếch miệng thổi ba ngày!
- Còn một quốc công đâu rồi, một đang làm quốc công của Hữu Vũ Vệ đại tướng quân!
Đỗ Ba Lạt cười bổ sung:
- Ngươi như thế nào lại quên mất Mắt To rồi. Tiểu tử kia, ta vừa thấy được liền biết không phải là thứ tốt. Mấy ngày hôm trước công báo đã nói, gã lừa Đậu Kiến Đức. Mang theo hai người Quách Hiếu Khác, Ngụy Chinh chạy trốn rồi. Phỏng chừng lúc này đã đến Trường An!
- Trốn chạy rồi hả? Ta còn thật không có chú ý tới. Vậy a gia gã đâu rồi, a gia kia làm con tin thì làm sao bây giờ?
Hách Lão Đao ngây ra một lúc, cau mày truy vấn.
Năm đó hai người bọn họ cùng thương đội đi biên cương xa xôi, trên đường từng trợ giúp hai người thiếu niên. Kết quả hai người thiếu niên này nhìn qua không có tiền đồ gì, hiện giờ cũng là vị cực nhân thần. Trong đó làm quận Vương đấy, chính là Bác Lăng Đại Tổng Quản Lý Húc Lý Trọng Kiên. Mà người làm quốc công, còn lại là được Lý Uyên ban cho quốc họ Từ Thế Tích Từ Mậu Công, năm đó chớp một đôi mắt to sáng vô tội, không biết lừa được bao nhiêu.
Từ khi biết được Từ Mắt To làm Nhị đương gia núi Ngõa Cương trở đi, Đỗ Ba Lạt vẫn lấy tuệ nhãn biết anh tài mà tự cho là mình đúng, nghe Hách Lão Đao hỏi, cười cười, rất tự hào nói:
- Nếu bị Đậu Kiến Đức giết lão phụ, vậy hắn vẫn là Từ Mắt To sao? Theo Tiểu Cửu nói, Mắt To trước đó bắt được đại tướng dưới trướng Vương Thế Sung là Lưu Hắc Thát, hiến cho Đậu Kiến Đức. Cho nên ân oán cùng Đậu Kiến Đức thanh toán xong. Đậu Kiến Đức tên kia đối với người bên cạnh ngoan độc, đối với người ngoài lại khách khí. Được chỗ tốt của Mắt To, đương nhiên không thể trở mặt không tiếp thu. Cho nên, Tiểu Cửu xem chừng Đậu Kiến Đức sẽ không làm gì a gia của Mắt To. Có lẽ còn có thể được chiêu đãi ăn ngon uống ngọt một phen, sau đó trả lại lễ!
- Này...
Hách Lão Đao nghe vậy đầu mờ mịt. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Đậu Kiến Đức thật đúng là kiểu người như vậy. Cười cười, thở dài không nói.
Nói ra sự tình không đề cập tới ích lợi thiết thân, tâm tình Đỗ Ba Lạt thoải mái không ít. Uống mấy ngụm trà thấm giọng nói, tiếp tục dát vàng lên mặt mình:
- Ngươi nói, nếu chúng ta năm đó không mang theo Húc Tử cùng Mắt To đi biên cương xa xôi, hai người bọn họ sẽ như thế nào? Phỏng chừng làm không được Vương gia và quốc công đi? Ngày khác gặp mặt, bọn họ chẳng phải nên bày rượu cảm ơn hai ta?
- Phì, ngươi liền tăng thể diện cho mình đi!
Hách Lão Đao nghẹn một miếng, toàn bộ nước trà trong miệng phun hết xuống quần áo:
- Ngươi cái lão không biết xấu hổ, thực là cái gì cũng dám nói. Húc Tử cùng Mắt To là ai a, đó là người tài, hiểu không? Tựa như hai cái đầu chó vàng, mặc dù ta và ngươi năm đó không phát hiện, cũng sẽ không bị cho là hạt cát mà bán. Là sự tình sớm một khắc, trễ một khắc mà thôi!
- Không cần biết nói như thế nào, quận vương Bác Lăng năm đó từng dắt ngựa cho ta. Lai quốc công năm đó cũng kêu ta một tiếng tam thúc!
Đỗ Ba Lạt trơ mặt ra, dương dương đắc ý.
- Còn không biết xấu hổ khoe khoang, năm đó là ai khi dễ Húc Tử còn trẻ, mỗi ngày suy nghĩ đâm chọc vào tật xấu của người?
Hách Lão Đao gắt một cái, thấp giọng mắng.
- Ngọc bất trác bất thành khí!
Đỗ Ba Lạt càng nói càng lên mặt, không chút do dự phản bác. Nói cho hết lời rồi, cũng cảm thấy mình có chút quá vô sỉ, cười to vài tiếng, cúi đầu đi lau khóe mắt.
- Đúng, hôm nào thấy Húc Tử, lời này nhất định phải chính mồm nói cho nó biết!
Hách Lão Đao cười gật đầu.
- Không chừng không có cơ hội gặp nó rồi. Người ta hiện tại là quan to cực phẩm trấn thủ một phương! Cùng chúng ta mấy cái tán chức hữu danh vô thực là không thể đánh đồng!
Đỗ Ba Lạt lắc lắc đầu, cười nói:
- Ngươi nói kỳ quái không? Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nghe được Húc Tử đánh người khác, ta liền cảm thấy hết giận. Nghe được người khác đánh Húc Tử, ta liền cảm thấy rất lo lắng.
- Dù sao nhìn nó lớn lên đấy!
Hách Lão Đao cười gật đầu:
- Tuy rằng cách xa đấy, nhưng trong lòng trong đầu chưa từng coi nó là người ngoài. Bị nó đánh bại lần đó, chút nữa mệnh đều không có, ta lại không trách nó. Ngược lại cảm thấy khá khâm phục, rất cao hứng.
- Đúng vậy a. Năm đó khi ở quận Tương Quốc, nhìn Tiểu Cửu lo lắng đề phòng chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh, lòng ta không tư vị rồi! Cũng may Húc Tử không đánh tới. Nếu không, ta còn thực không muốn thấy nó.
- Ngươi đó là bị nó làm sợ!
Hách Lão Đao lại gắt một cái, cười chế ngạo.
- Sợ là khẳng định. Hơn nữa là không muốn cùng nó giao thủ. Trong lòng hổ thẹn đến sợ.
Đỗ Ba Lạt thở dài, thản nhiên thừa nhận:
- Một khi gặp mặt, nếu là nó hỏi ta, 'Ba Lạt thúc, ta đưa cho ngươi châu báu đâu rồi, ngươi không phải dùng để cứu Tôn Cửu thúc sao? Cửu thúc đâu rồi, ngươi cứu gã đi nơi nào rồi hả? ' không cần nó động thủ, ta cũng muốn tự cắt cổ mình!
- Đúng vậy a!
Hách Lão Đao thấp giọng thở dài:
- Cũng may nó không đánh tới!
Nhớ tới chuyện cũ năm xưa, lão ca hai người tựa như uống vào rất nhiều rượu, men say hun nhiên. Lại sau một lúc lâu, Đỗ Ba Lạt ngẫm nghĩ một chút, cười nói:
- Nhưng cũng kỳ quái, ngươi nói đứa nhỏ Húc Tử này. Thu thập chúng ta, thu thập Cao Sĩ Đạt, thu thập người Đột Quyết, đều một đường trơn chu đấy, như chuyện thuận tay. Nhưng gặp phải Đậu Kiến Đức, lại không phân thắng bại! Đậu Kiến Đức có bản lĩnh gì ngươi cũng biết, chân chính binh lực giống nhau, thực địa khai chiến, ngay cả Tiểu Cửu đều có thể thoải mái đem gã xử lý, huống chi hiện tại Húc Tử còn có La Nghệ hỗ trợ đâu!
- Lời này cũng không thể nói lung tung!
Hách Lão Đao đứng lên, nhìn nhìn mọi nơi, sau đó giảm thấp xuống thanh âm nhắc nhở:
- Tam ca, lời này hai ta thì thầm, ra cửa, ngàn vạn lần ngươi đừng nhớ tới nữa. Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, lão Trương năm đó vì sao muốn cùng Tiểu Cửu tách ra! Hiện giờ giữa Hoàng thượng cùng Húc Tử, chẳng giống lão Trương năm đó và Tiểu Cửu sao? Ta cảm thấy được, lấy sự thông minh của Húc Tử, tuyệt không tự gây ra phiền toái cho mình. Có lẽ, nó đã bắt đầu chuẩn bị đường ra cho chính mình rồi. Đậu Kiến Đức bị giết muộn một ngày, là nó có thể chuẩn bị nhiều thêm một ngày.
- Ồ!
Đỗ Ba Lạt nháy mắt, mất thời gian thật dài mới tiêu hóa sạch sẽ lời nói của Hách Lão Đao. Mấy câu nói đó có thể là đại nghịch bất đạo đấy, Trương Kim Xưng là người nào a, có thể so cùng Hoàng thượng sao? Nhưng cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật cũng không kém bao nhiêu. Trương Kim Xưng đập đất, giật tiền đoạt nữ nhân. Hoàng thượng đâu rồi, đoạt giang sơn, đem bảo tàng, đoạt tuyệt thế mỹ nữ. Chỉ là thủ đoạn bất đồng, năng lực có lớn có nhỏ mà thôi.
Duy chỉ có không giống bình thường, đấy chính là Tiểu Cửu và Húc Tử, điều hai người bọn họ nghĩ không giống với người khác. Nhưng cẩn thận phân chia, Tiểu Cửu và Húc Tử cũng có khác biệt, Tiểu Cửu kiên định, thật sự, ngẫu nhiên có chút ít tâm tư, nhưng vẫn làm cho người ta nguyện ý coi hắn là cái vãn bối như cũ. Mà Húc Tử, thì như chính mình năm đó ở biên cương xa xôi khi thấy cây cổ tùng ở trên Yến Sơn, hút hết khí anh hùng của thiên địa, ba ngàn năm sinh, ba ngàn năm chết, ba ngàn năm như trước không ngã. Bất cứ thấy lúc nào chỗ nào, đều khiến người nổi lên kính ý.