Đêm đó trở lại nhà mình, Đỗ Ba Lạt triệu tập các vị phu nhân mình giành được, lừa đến và mua được trong vài năm tới một chỗ, trịnh trọng tuyên bố:
- Các ngươi đi theo ta, mấy năm nay cũng chịu không ít tội. Hiện giờ ta già vô dụng rồi, cũng không muốn làm chậm trễ các ngươi nữa. Trong nhà còn có chút tiền, ta sẽ bảo quản gia cấp mỗi người các ngươi một phần. Sau khi cầm tiền lương, các ngươi đều tự tan đi!
Một lão sắc lang đột nhiên cải tà quy chính, chúng nữ nhân ai cũng không dám tin tưởng. Bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, một chỗ ôm nhau châu lệ cuồn cuộn. Khóc đủ rồi, mới đề cử trong đó một vị lớn tuổi nhất, theo Đỗ Ba Lạt lâu nhất ra mặt, thấp giọng khuyên nhủ:
- Lão gia hôm nay làm sao vậy? Tỷ muội chúng ta nếu có làm chỗ nào không đúng, ngài muốn đánh muốn mắng, cứ việc phân phó tôi tớ động thủ chấp hành gia pháp là được? Chúng ta đều là nữ nhân của ngài, bị đánh chết cũng cam chịu mệnh khổ, không dám có nửa câu oán giận!
- Đánh chết các ngươi làm gì? Ta còn ngại tạo nghiệt không nhiều đủ sao?
Nhìn đến nhóm tiểu thiếp mỗi người như hoa đẹp mang sương, trong lòng Đỗ Ba Lạt rất không thoải mái. Nhưng vì hạnh phúc của nữ nhi và con rể, không thể không cứng rắn đứng lên, cau mày giải thích:
- Hôm nay nói lời này, không có ý tứ gì khác, chẳng qua là cảm thấy ta quá già rồi, không nên bá chiếm các ngươi. Nếu chẳng may ngày nào đó ta đi làm bạn cùng Tôn thúc, các ngươi lại không có con, nửa đời sau trông coi trạch viện trống không để làm gì a! Cho nên không bằng thừa dịp ta còn ở đây, cho các ngươi một khoản tiền tài, các ngươi đều tìm một nhà khá giả xứng đáng mà gả vào. Nhà nghèo hộ nhỏ tuy rằng không bằng chỗ ta ăn ngon mặc đẹp, nhưng cũng vô cùng vui vẻ, vợ chồng có thể đánh tới lão, mắng đến già. So với cô lão thủ tiết cho ta, chẳng phải tốt hơn nhiều?
Chúng tiểu thiếp nghe vậy, khóc đến không thể vãn hồi. Có người là cao hứng chính mình rốt cục khổ tận cam lai, vui đến phát khóc. Có người lại quen với cuộc sống ở Đỗ phủ ăn ngon mặc đẹp, không muốn lại phải trải qua những ngày một bữa đói một bữa no. Khóc trong chốc lát, một thiếp thất lớn nhất ngẩng đầu, dẫn dắt đoàn người quỳ xuống tạ ơn Đỗ Ba Lạt. Sau đó lau nước mắt, thấp giọng khẩn cầu:
- Chúng ta đã gả cho lão gia, nếu chẳng may có một ngày như vậy, vì lão gia giữ đạo hiếu, tuẫn tiết cũng là định mệnh. Mong lão gia không cần đuổi bọn tỷ muội đi! Trẻ tuổi một chút không lo không lập gia đình, nhưng tuổi lớn giống thiếp thân vậy, cũng sẽ không làm việc đấy, rời khỏi lão gia, không phải ngồi chờ đói chết sao?
- Không phải đuổi các nàng đi!
Nghe nữ nhân nói sự thật, Đỗ Ba Lạt cũng có chút thương cảm:
- Là không muốn liên lụy các nàng, thật sự, ta đời này chưa làm qua mấy chuyện tốt, lúc này thật vất vả làm việc thiện một lần, các nàng đừng ngăn cản ta! Cũng đừng nàng ngươi đi. Như thế này, ai muốn đi, hoặc là có người nhà đón, đến báo cái danh cho nàng. Mỗi người mười xâu tiền, năm thất tơ lụa. Không đủ ăn cả đời, nhưng làm đồ cưới, vẫn có thể gả vào nhà giàu có. Ta là người tiêu tiền như nước đã quen, cũng không tích lũy được nhiều. Các ngươi cũng đều biết đó.
Thiếp thất lớn tuổi nhất nghe Đỗ Ba Lạt nói kiên quyết, đành phải gật gật đầu, vái chào đáp ứng trượng phu. Nhìn nếp nhăn trên mặt đối phương đã dài, Đỗ Ba Lạt thở dài, tiếp tục nói:
- Một chốc đi không được, hoặc là không muốn đi. Ta cũng không đuổi các nàng đi. Đều ở tại trong giao viện đi, chi phí ăn mặc như cũ, ngày nào đó còn muốn đi, hoặc là người trong nhà tìm được rồi, lại lĩnh một phần tiền tài đi cũng không muộn.
- Còn lão gia thì sao, lão gia không cần chúng ta nữa sao?
Thu Dung lau nước mắt, thay đám nữ nhân có khả năng ở lại hỏi.
- Ta à, ta muốn cùng Ngũ thúc gã đi du sơn ngoạn thủy, không muốn ở nhà buồn bực nữa.
Đỗ Ba Lạt cười cười, ra vẻ thoải mái:
- Với kiểu đi đứng này của ta, đã rất phiền toái Ngũ thúc gã rồi. Không có khả năng lại theo mang bất cứ kẻ nào trong các ngươi. Nhưng mỗi tháng cung cấp không phải ít đấy, bên phía Quyên Tử ta sẽ nói rõ trước, triều đình cấp bổng lộc tiền lương cho ta, hàng năm quan phủ cũng sẽ đưa tới cửa!
Chúng tiểu thiếp thấy Đỗ Ba Lạt đã quyết tâm, đành phải khóc bái tạ cáo lui. Trong đó có người thông minh cơ linh một chút, sau khi trở lại gian phòng của mình lập tức bảo nha đầu, đi tới Trình phủ cách đó không xa tìm cô nãi nãi của đương gia trở về chủ trì công đạo. Đỗ Quyên tuy rằng không tán thành phụ thân nạp thiếp không dứt, nghe được tin tức này, vẫn bị hoảng sợ. Khẩn trương nói với Trình Danh Chấn, giục ngựa chạy tới.
Vào nhà, cũng chưa kịp thở ra hơi, lập tức thấp giọng phàn nàn nói:
- A gia làm cái gì vậy? Ban ngày ra cửa một chuyến, buổi tối nghĩ sao liền muốn làm hòa thượng rồi hả? Ai nghĩ ra chủ ý cho cha, xem ta thu thập gã như thế nào!
- Không ai nghĩ kế cho ta, đây không phải muốn tích một chút phúc cho con cùng Tiểu Cửu sao?
Đỗ Ba Lạt sớm đoán được nữ nhi sẽ tới cửa can thiệp, cười cười, thấp giọng đem lời ban ngày Hách Lão Đao khuyên mình nói lại một lần. Sau đó lại tự chủ trương bổ sung:
- Nó hiện tại đã là quan cao rồi, ta dù càn quấy, cũng phải để nó còn có mặt mũi chứ. Cho nên rõ ràng xong hết mọi chuyện, không tìm phiền toái cho mình, cũng không khiến vợ chồng son các con thêm phiền toái!
- Ngũ thúc chính là niệm kinh Phật niệm đến mắc bệnh rồi!
Đỗ Quyên tức giận tới mức dậm chân:
- Ông trời thực nếu có mắt mà nói, năm đó làm sao sẽ đẩy hai chúng ta vào đường lục lâm? Ông trời thật có mắt, thì làm sao sẽ khiến nhiều người không làm kẻ trộm thì không có cách nào sống sót? Cha đừng nghe thúc, đã làm như thế nào thì cứ như thế mà làm. Hai vợ chồng chúng con, tự nhiên có phần phúc khí của hai người chúng ta! Không thể đánh đồng cùng việc cha có cưới vợ bé hay không!
- Cũng không hoàn toàn như thế, dù sao ta cũng đã lớn tuổi. Bá chiếm một đống nữ nhân cũng không để làm gì mà!
Đỗ Ba Lạt cười cười, vô cùng kiên nhẫn giải thích:
- Ba vợ bốn nàng hầu, nghiện thịt cá, ta tính đi tính lại, cũng đã trải qua đủ rồi, lại tiếp tục như vậy cũng không có ý nghĩa gì. Năm đó hai người chúng ta không quen nhìn nhất đúng là loại nhà giàu đoạt nam bá nữ, hoành hành trong ở xã này, hiện giờ chính mình lại trở thành nhà giàu, tuy rằng nữ nhân không hoàn toàn là giành được, nhưng không kém nhiều lắm. Có khi tự mình ngẫm lại, đều cảm thấy sợ!
- Vậy cũng không thể đuổi đi toàn bộ a, ngày sau ai hầu hạ cha?
Nghe phụ thân nói thẳng thắn thành khẩn, Đỗ Quyên thở dài, thấp giọng hỏi. Bằng tâm mà nói, bốn chữ đoạt nam bá nữ này, đặt ở trên đầu cha già thật không thể tính là oan uổng. Chỉ là mình cho tới bây giờ không nghĩ tới phương diện này mà thôi. Buồn cười chính là, đổi lại năm đó, chính mình thấy lão sắc lang chiếm đoạt đem về nhà vô số nữ nhân, nhất định là một đao chém sạch sẽ, tuyệt không dung gã còn sống tiếp tục gây tai họa cho người khác!
- Đây chẳng phải muốn cùng với Ngũ thúc con đi ra du sơn ngoạn thủy sao? Mang thêm cái nữ nhân còn thành bộ dáng gì nữa?
Đỗ Ba Lạt cười cười, tiếp tục giải thích:
- Tuổi lớn nhất không quá hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ta hàng năm không ở nhà, các nàng sẽ tịch mịch. Thay vì để ngày sau sinh hận, không bằng sớm một chút thay các nàng tìm một đường ra!
- Cũng không thể nói như vậy. Dù sao lòng người đều là từ thịt lớn lên. Cha đối với các nàng thế nào, trong lòng các nàng tự hiểu được!
Đỗ Quyên lại thở dài, rất bất đắc dĩ khuyên bảo:
- Nếu ngài muốn tìm đường ra cho các nàng, ta cũng không ngăn đón. Nhưng chỉ cần có người nguyện ý lưu lại hầu hạ ngài, bất kể là ai, ngày sau ta chắc chắn sẽ coi nàng làm bề trên mà chiếu cố!
- Được, quyết định như vậy đi. Con cũng đừng quan tâm hộ ta. Nên làm gì, ta tự biết rõ!
Đỗ Ba Lạt gật gật đầu, vô cùng sảng khoái mà đáp ứng.
- Vậy cha cùng Ngũ thúc chuẩn bị đi đâu du sơn ngoạn thủy?
Giải quyết xong một chuyện khẩn cấp, Đỗ Quyên tiếp tục truy vấn.
- Còn chưa nghĩ ra đâu!
Sợ nữ nhi nghe thấy mình lên núi cầu phúc lại đa nghi, Đỗ Ba Lạt ngậm miệng nói dối:
- Ngũ thúc con thấy ta đi đứng không thuận tiện, khuyên ta đi ra cửa nhiều một chút. Ta cảm thấy lời gã nói có đạo lý, cho nên đáp ứng.
Đỗ Quyên nghe xong, chỉ cảm thấy trong lòng không thoải mái, do dự một lát, thấp giọng nói:
- Con bảo Tiểu Cửu phái vài hộ vệ đi theo, lúc rối loạn, miễn cho có người không mở mắt!
- Đầu năm nay còn đâu ra thổ phỉ a. Đều sớm bị chiêu an tìm phú quý rồi! Hơn nữa lấy thân thủ Ngũ thúc con, muốn chết mới tới chọc hai người chúng ta!
Đỗ Ba Lạt sợ mang theo tùy tùng bị Phật tổ cho rằng không đủ thành tâm, bởi vậy liên tục xua tay.
Đây cũng là một sự thật lớn. Trải qua nhiều năm chiến loạn, nơi hẻo lánh đã hoang tàn vắng vẻ, làm thổ phỉ cũng đã thành một vụ mua bán cực kỳ lỗ vốn. Hơn nữa lúc này Lý gia Đại Đường, Đậu Kiến Đức Đại Hạ và Vương Thế Sung Đại Trịnh đang tái diễn màn tam quốc tranh hùng, ở chốn lục lâm, phàm là người lăn lộn ra trò một chút, sẽ không buồn làm tướng quân ở nơi không người. Giết người phóng hỏa bị chiêu an, phú quý so với thi tú tài còn nhanh hơn, có ngốc mới tiếp tục lăn lộn lục lâm!
- Vậy cũng phải mang hai người hầu nam trẻ tuổi, trên đường giúp cha chiếu cố vật cưỡi một chút!
Đỗ Quyên lo lắng lão phụ độc thân ra đi, tiếp tục khuyên nhủ.
- Muốn nói chiếu cố vật cưỡi, còn có người mạnh hơn so với ta sao?
Vì hạnh phúc nữ nhi, Đỗ Ba Lạt tiếp tục kiên trì. Nhưng cuối cùng không lay chuyển được ái nữ, liền đồng ý khi ra đi sẽ mang bốn gã người hầu nam trẻ tuổi làm tùy tùng, thời khắc duy trì liên lạc với trong nhà.
Hách Lão Đao lại không muốn mang nhiều trói buộc như vậy, ngày đi, chỉ dắt ba con tuấn mã, một chính mình cưỡi, một kéo hành lý, con khác chở binh khí của mình và mấy bình mũi tên lông vũ, hai thanh kỵ cung. Trình Danh Chấn thấy, trong lòng có chút bất an, tiến lên mấy bước, thấp giọng khuyên nhủ:
- Ngũ thúc thật không mang chút tùy tùng sao? Trong đầm Cự Lộc chúng ta rất nhiều lão huynh đệ cũng nhàn rỗi không chuyện gì, thúc nhiều ít cũng mang một hai người, trên đường cũng dễ có thể chiếu ứng lẫn nhau!
- Hắc, ai chiếu cố ai còn không nhất định đâu!
Hách Lão Đao cười bĩu môi:
- Đừng thấy Ngũ thúc ngươi lớn tuổi, lúc nảy sinh thực đấu liên quan đến sinh mệnh, ngươi cũng chưa hẳn đến gần được. Không tin hai người chúng ta duỗi duỗi tay, xem đao của ngươi mau, hay là của tiễn của ta chuẩn?
Trình Danh Chấn đương nhiên không dám cùng Hách ngũ so đấu, cười cười, nhường đường đi. Nhìn bóng lưng phụ thân già nua đi xa, nước mắt Đỗ Quyên nhịn nửa ngày rốt cục rơi xuống, lấy tay chà lau, lại như thế nào cũng lau không khô.
Thừa dịp mọi người không chú ý, Trình Danh Chấn vụng trộm ôm ôm nàng, thấp giọng nói:
- Nàng đừng lo lắng, ta đã viết thư cho quan viên ven đường. Nhờ bọn họ ven đường coi chừng hai người. Sau khi nhìn thấy thư, bất kể bọn họ có cho ta mặt mũi hay không, dù thế nào cũng phải cẩn thận một phần!
Được nghe lời ấy, khuôn mặt Đỗ Quyên rốt cục giãn ra cười cười. Nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy, giữa hai người Hách Ngũ thúc và phụ thân, khả năng có người sẽ không trở về nữa. Nhìn gương mặt cương nghị của trượng phu, nàng cắn cắn môi, cuối cùng cũng không nói gì.
Ánh mặt trời ngày hè chiếu xuống, phủ lên khắp nơi một tầng vàng óng ánh. Màu vàng óng của vùng quê, hoa bồ công anh nở chói mắt mà điên cuồng, hoang dã.