Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 602 - Chương 246: Cố Nhân (5)

Chương 246: Cố Nhân (5)

Nhận được phong thư của Trình Danh Chấn, đám quan viên địa phương không dám chậm trễ, lập tức đem thủ hạ sai dịch, tán đi những kẻ nhàn rỗi ra ngoài, ven đường âm thầm bảo vệ đối với đám người Đỗ Ba Lạt và Hách Lão Đao. Đây cũng không phải bởi vì Trình Tiểu Hầu gia có mặt mũi lớn, mà là hai người Đỗ Ba Lạt và Hách Lão Đao đều có chức quan trong người. Mặc dù chỉ là lĩnh một phần bổng lộc của chức ngũ phẩm, nhưng một khi để hai vị ngũ phẩm đại phu xảy ra chuyện tại đất của mình, cái vại phân "Trị an không tĩnh" này mà đặt trên đầu, quan viên địa phương ai cũng đừng nghĩ đến thoát thân.

Nhưng người càng lo lắng cái gì, lại càng đến cái đó. Đầu tháng sáu, sai dịch quận Trường Bình báo cáo, Hách lão gia và Đỗ lão gia ba ngày trước lên núi Bạch Lộc, đến nay không thấy xuống dưới. Nhận được tin tức, quan viên lớn nhỏ quận Trường Bình nhất thời luống cuống tay chân, một đám thầm mắng trong lòng:

- Hai vị đại gia a, các ngươi đi xa hơn về phía nam một chút mới xảy ra chuyện không được sao. Xa về phía nam một chút, chính là địa bàn Hà Nội quận. Họ Trình muốn tìm ai liều mạng thì tìm người đó liều mạng đi, hà tất chơi trò mất tích ở chỗ chúng ta chứ!

Oán giận thì oán giận, nhưng quan viên lớn nhỏ ai cũng không dám không tận lực tìm kiếm. Liên tiếp tìm năm ngày, mới phát hiện ra bóng dáng hai người ở một tòa miếu nhỏ đổ nát lâu năm thiếu tu sửa trong núi Bạch Lộc. Ngũ phẩm Triều Thỉnh Đại Phu Hách Ngũ đã thụ giới quy y ở trong miếu, nói gì cũng không chịu trở về hồng trần nữa. Ngũ phẩm Triều Tán Đại Phu Đỗ Bá Cát không dứt bỏ được thân tình trần thế, cho nên tạm thời còn chưa quy y, nhưng là thành đệ tử tục gia của trụ trì chùa miếu là Liễu Không, tính toán ở trong miếu vừa ăn trai giới lễ Phật, nhằm chuộc tội sát sinh.

Thủ mã Quận Trường Bình thấy khuyên không có kết quả, đành phải cấp trong miếu một khỏa tiền xây dựng rất nặng tay, sau đó tự tay viết một lá thư tới Trình Danh Chấn, cho hắn biết chuyện đã xảy ra.

- Ngũ thúc và nhạc phụ, ôi! Làm cái gì vậy a!

Nhận được thư, Trình Danh Chấn khẩn trương. Kéo Đỗ Quyên đến hậu trạch, thấp giọng oán giận. Giữa lục lâm đạo đầu đao liếm máu và dân chúng thấp cổ bé họng có một điểm mấu chốt vô hình, hiển nhiên hai vị lão nhân đang bị kẹt tại điểm mấu chốt này. Cảm giác cô đơn như thế này người bình thường không thể biết được, nhưng làm hậu bối từ lục lâm đạo đi ra, hắn lại cảm động lây.

- Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể bảo người bắt bọn họ trở lại!

Đỗ Quyên nhất thời cũng không có chủ ý, cúi đầu, không ngừng gạt lệ.

- Nếu niệm vài tiếng phật, quyên chút tiền dầu vừng là có thể lên Tây Thiên, vậy Phật tổ cùng tham quan còn có cái gì khác nhau? Không được, nàng cùng ta đích thân đi một chuyến, đến nói rõ với bọn họ!

Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng đề nghị.

- Còn ở đây thì sao, Chàng có thể rời chỗ này được sao?

Đỗ Quyên lại lau nước mắt, thấp giọng hỏi. Mặc dù là nữ nhi xuất thân giang hồ, không mấy ngày đọc qua sách. Nàng lại rất biết suy nghĩ thay trượng phu. Lúc này Tần vương điện hạ cùng Lưu Vũ Chu ở cách Thái Nguyên không xa đang đánh nhau rất náo nhiệt, Minh Châu Doanh tuy rằng chỉ gánh vác nhiệm vụ duy trì đường vận chuyển lương phía sau, nhưng cũng không cho phép chủ tướng tự tiện thoát ly bản vị. Nếu chẳng may ngày nào đó Tần vương đột nhiên phái người đến tuần tra, lại không tìm thấy quan viên chịu trách nhiệm, về sau trượng phu nên giải thích với triều đình như thế nào?

- Thoát thân không được cũng phải thoát, để Nhị Mao chống đỡ trước. Trước tiên ta giả bộ bệnh, giấu đồng nghiệp địa phương, sau đó ban đêm vụng trộm trốn. Nếu trên đường thuận lợi mà nói, mười ngày cũng đủ chạy đi chạy lại!

Trình Danh Chấn cười lau lệ trên mặt thay thê tử, hạ giọng nói.

Luôn cầm đao, trên bụng ngón cái hắn hiện đầy nốt chai, lau lệ trên mặt cảm giác rất thô cứng. Nhưng Đỗ Quyên vẫn mỉm cười, giữ chặt tay trượng phu, vừa dùng gương mặt cảm thụ được mặt trên nhiệt độ cơ thể, vừa hạ giọng nói:

- Vậy chúng ta liền đi nhanh về nhanh. A gia từ trước không có thịt thì ăn không ngon, chưa chắc chịu được kham khổ bên trong chùa chiền. Nói không chừng, không đợi hai người chúng ta đuổi tới, y đã thay đổi chủ ý đâu!

- Có khả năng!

Trình Danh Chấn cười an ủi thê tử. Trong lòng, lại không có nửa điểm nắm chắc.

Đêm hôm đó, hai vợ chồng ăn mặc như vợ chồng nông thôn bình thường, vụng trộm chạy ra khỏi Hầu phủ. Ba ngày sau, dựa theo miêu tả của quan viên địa phương ở trên thư, đã tìm được Hách Lão Đao và Đỗ Ba Lạt ở trong núi Bạch Lộc. Nhìn thấy hai vị tiểu bối tìm đến, hai vị lão nhân vô cùng cảm động, nhưng cảm động qua đi, lại càng kiên định lập trường muốn xuất gia tu hành.

- Dù sao đều là niệm Phật, ở đâu niệm mà chẳng giống nhau? Gần nhà chúng ta còn có một cái miếu lớn, hai người các ngài đến bên đó tụng kinh, hai chúng ta cũng thường xuyên có thể đi thăm, thứ nhất có thể tận phần hiếu tâm, thứ hai, cũng có thể cảm thụ cảm giác phật quang phổ chiếu!

Trình Danh Chấn bất đắc dĩ, đành phải lui mà cầu tiếp theo.

- Không được, không được!

Đỗ Ba Lạt lắc đầu như trống bỏi:

- Phật nói rồi, việc tu hành, cần một chữ “tĩnh”. Cách trần thế càng gần, càng khó toàn tâm. Mấy ngày nay trong lòng ta vốn đã một mảnh thanh minh, gặp lại vợ chồng son các con, ngay lập tức lại loạn rồi. Nếu là về đến nhà, còn không phải tất cả thời gian đều uổng phí? Coi như hết, hai người các con hiếu thuận, điều này ta đã sớm biết. Nhưng nửa đời trước ta tạo nghiệt, cần phải chính mình đến chuộc, không thể liên lụy người khác!

- Cái gì liên lụy không liên lụy đấy!

Đỗ Quyên thấy phụ thân nói chuyện càng ngày càng hồ đồ, tức giận đến vỗ án:

- Con đây liền phóng mồi lửa, đốt miếu này? Xem cha còn có cái gì đáng tiếc!

- Quyên Tử, không thể!

Hách Lão Đao biết rằng đồ đệ là một người tính tình nóng nảy nói làm liền làm, lập tức đứng lên, một bước che ở trước người đối phương:

- Phật tại trong lòng, chùa miếu vốn là nơi người xuất gia ký thác thể xác. Ở đâu tu hành, kỳ thật đều không quan hệ. Chỉ cần trong lòng có thể thời khắc cảm giác được an bình, phật duyên tự nhiên sẽ chậm rãi nảy sinh. Nhưng lời nói của a gia cháu có đạo lý, gã cùng ta đều không am hiểu kết giao cùng người trong quan trường. Về nhà, khó tránh khỏi ngày ngày bị người quấy rầy. Còn không bằng ở trong này tìm chút thanh tĩnh. Nếu cháu cùng Tiểu Cửu luyến tiếc, thì hàng năm sang đây thăm y một chuyến. Dù sao cũng không tính quá xa! Hơn nữa đối với a gia ngươi mà nói, trừ hai người bọn cháu ra, trong nhà cũng không có gì để lưu luyến.

Nói một phen, mắt Đỗ Quyên lại rưng rưng. Phụ thân nhà mình cùng đám sĩ thân đại hộ địa phương vốn không nói chuyện được với nhau, điểm ấy nàng đã sớm biết được. Dù sao những người đó đều là gia truyền phú quý, trong khung mang theo loại ngạo khí làm người ta chán ghét. Nhưng các huynh đệ rất già trong đầm Cự Lộc, còn có Vương Nhị Mao, Trương Cẩn và đám thanh niên, lại trực tiếp đối đãi với phụ thân như bề trên của họ. Chưa từng bởi vì y ăn nói thô lỗ mà cười nhạo y, cũng không bởi vì cử chỉ lỗ mãng của y mà sinh lòng thất lễ.

Ai ngờ mặc dù như vậy, phụ thân vẫn cảm thấy lão đến tịch mịch. Bất kể bên người có nhiều nữ nhân hơn nữa, cũng không thể bổ khuyết sự cô độc ở sâu trong nội tâm. Cho nên y lựa chọn cùng Hách Ngũ thúc ra khỏi nhà, tìm chỗ ký thác cho tâm linh của mình. Nếu như vậy, làm nữ nhi còn có thể nói cái gì đâu này? Cùng với việc cứng rắn kéo y về nhà, sau đó nhìn y cô đơn, không bằng thành toàn tâm nguyện của y, để y yên tĩnh ở trong núi vượt qua lúc tuổi già của mình.

Suy nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Đỗ Quyên ngay cả có một trăm cái không nỡ, cũng không ngăn trở nữa. Cùng Trình Danh Chấn ở lại trong chùa miếu hai ngày, để lại một bao đồ tế nhuyễn, sau đó ảm đạm rời đi.

Trên đường về nhà, nhớ tới phụ thân nói qua câu kia " Tội nghiệt của mình thì tự mình chuộc", Đỗ Quyên không kìm nổi thương tâm rơi lệ. Trình Danh Chấn lập tức đưa qua một bàn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng lại, thấp giọng khuyên nhủ:

- Nhạc phụ vui là được, chúng ta cũng không cần phải cố ngăn đón. Kỳ thật trở lại Thượng Đảng, chưa chắc y thư thả hơn ở trong này. Nàng cũng đừng rất sốt ruột, ta cùng Vương Quân Khuếch coi như có chút giao tình. Vượt qua núi Bạch Lộc chính là Hà Nội, nhờ y âm thầm chăm sóc một phần, nói vậy y sẽ không chối từ!

- Vẫn là đừng phiền toái Vương tổng quản đi. Kinh động đến quá nhiều người, ngược lại đối với a gia và Ngũ thúc sẽ bất lợi!

Đỗ Quyên khe khẽ thở dài, hạ giọng nói:

- Hơn nữa Vương tổng quản hiện tại cùng Thái Tử đi lại gần như vậy, chàng đi cầu hắn, sẽ khiến tự mình tìm một đống phiền toái tới cửa!

- Vương Quân Khuếch thật ra một hán tử lỗi lạc, không đến mức chút chuyện nhỏ ấy liền trông cậy vào ta có ân tất báo!

Trình Danh Chấn cười cười, thấp giọng giải thích:

- Hơn nữa sau khi được chia một đống lớn hào kiệt Ngõa Cương, Thái Tử bên kia hiện giờ cũng binh hùng tướng mạnh, không đáng lại tức giận với tiểu nhân vật như ta!

- Bọn họ cũng không bằng chàng!

Đỗ Quyên không đồng ý trượng phu khiêm tốn, nhẹ nhàng lắc đầu.

- Đó là trong mắt nàng!

Trình Danh Chấn thấp giọng trêu đùa, một nửa là vì giải khai tâm tình thê tử, một nửa là trần thuật sự thật:

- Luận mưu lược, Ngụy Chinh gấp đôi ta. Luận võ nghệ, không đầu cơ trục lợi mà nói, ba cái ta buộc lại một chỗ cũng đánh không lại một mình Ngũ Thiên Tích. Còn cả Hàn Cát Sinh bọn họ, nếu hiện tại mà tỷ thí, ta cũng chưa hẳn là đối thủ của bọn họ!

Hai năm qua, binh mã Đại Đường mỗi trận chiến đều thắng, năm đó huynh đệ từ Minh Châu Doanh phân ra, cũng đi theo nhiều lần lập kỳ công. Trong đó người nổi bật như đám người Ngũ Thiên Tích, Hùng Khoát Hải, danh khí và chức quan cũng đã xa xa ở phía trên Trình Danh Chấn. Mặc dù người giống Hàn Cát Sinh như vậy từ trước không hiển sơn lộ thủy, cũng làm Tam phẩm tướng quân, thực tế chức quan đã có thể sánh vai cùng Trình Danh Chấn.

Nhưng ở trong mắt Đỗ Quyên, trượng phu của mình vẫn là xuất sắc nhất. Có khi nhìn thấy các nơi truyền đến tin chiến thắng, không kìm nổi len lén ngẫm lại, nếu ngày đó trượng phu không cự tuyệt Thái Tử lôi kéo, sẽ có tiền đồ như thế nào?

Nói vậy sớm đã không chỉ là một quận hầu, quận công, quốc công đều vô cùng có khả năng. Dù sao Hoàng đế ủy thác trọng trách cho Sài quốc công, năm đó đều từng bị trượng phu đánh cho hoa rơi nước chảy.

Nếu như vậy, mình và trượng phu sẽ ở tại Trường An trong truyền thuyết, tường cao đại viện, tươi y nộ mã, mà không phải ở tại quận thành nho nhỏ này.

Nhưng nói vậy, Tiểu Cửu cũng sẽ không còn là của một mình mình nữa rồi. Lấy sự anh tuấn và lỗi lạc của Tiểu Cửu, đi trên đường, không biết sẽ hấp dẫn ánh mắt của bao nhiêu cô gái. Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, Quyên Tử liền đột nhiên tỉnh táo. Tựa như các nghệ nhân xướng hát đi khắp hang cùng ngõ hẻm vậy [?], sẽ có rất nhiều có người có bản lĩnh, tìm cách đem nữ nhi nhà mình cho Tiểu Cửu. Nói không chừng có ngày sáng sớm Hoàng đế đều hỏi, "Phú dịch giao, quý dịch vợ, ân tình ư?". Năm đó Đậu Kiến Đức, không phải từng đem Hồng Tuyến nhét vào sao, thiệt mình còn coi Hồng Tuyến là tỷ muội.

Điểm tốt khi ở Thượng Đảng quận chính là, chỉ cần mình không mở miệng, sẽ không người nào có bản lĩnh nhét nữ nhi vào Trình gia. Khi phụ thân xuất gia cùng cư sĩ, thân nhân duy nhất của mình ở trên đời này, chỉ còn lại có một mình Tiểu Cửu.

Nghĩ tới những thứ này, nàng không khỏi nắm thật chặt tay trượng phu lại, e sợ chỉ cần buông lỏng giống như sẽ bay mất, gắt gao không buông.

Bình Luận (0)
Comment