Cảm giác được lực đạo trên tay truyền đến không ngừng tăng lớn, Trình Danh Chấn kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn mặt thê tử, quan tâm truy vấn:
- Làm sao vậy, sắc mặt của nàng thật trắng!
- Không, không có gì?
Cố nén sợ hãi trong lòng, Đỗ Quyên cười đáp lại:
- Thiếp thân hơi mệt chút, chạy đường xa lâu như vậy, vẫn không tìm chỗ nghỉ ngơi một chút!
- Nha đầu ngốc, còn có ta đâu!
Trình Danh Chấn biết rằng thê tử đang nói láo, cười vỗ vỗ đầu đối phương:
- Con người a gia cho tới bây giờ không chịu ngồi yên, nói không chừng ngày nào đó ở trong núi bực mình rồi, chính ông lại vụng trộm chạy trở về. Đến lúc đó chúng ta ai cũng làm như không nhìn thấy là được, đỡ phải khiến lão nhân gia ông ta mất mặt!
- Sợ là lúc này sẽ không!
Đỗ Quyên mệt mỏi cười cười, quay đầu nhìn con đường phía trước. Nàng thật hy vọng lời an ủi của trượng phu đều biến thành sự thật. Nhưng ở sâu trong nội tâm, lại có một âm thanh rõ ràng nói cho nàng biết, phụ thân sẽ không trở lại. Phụ thân từ nhỏ đối với nàng cầu được ước thấy, ở bên ngoài không tiếc giết người phóng hỏa, xoay đầu lại lại là vẻ mặt từ ái sẽ không trở về nữa rồi. Cuộc đời của y bị hủy vì loạn thế, nhưng không cách nào thích ứng với việc loạn thế chấm dứt. Xuất gia, có lẽ là kết cục tốt nhất cho phụ thân. Ít nhất trong lòng của y sẽ cảm thấy an bình.
- Vậy hàng năm chúng ta liền tới thăm cha vài lần. Nàng thật sự không yên lòng, đợi đánh xong Lưu Vũ Chu, ta xin Bùi Tịch đại nhân một nhân tình, điều đến quận Trường Bình làm một quan văn!
Trình Danh Chấn vừa cười cười, vừa tận lực trấn an thê tử.
- Dạ!
Đỗ Quyên nhẹ nhàng gật đầu, im lặng không nói. Ttrầm mặc một lúc lâu, đột nhiên thở dài, giống như ma xui quỷ khiến sâu kín nói:
- Chúng ta, chúng ta mau chóng sinh đứa bé đi.
- Cái gì?
Trình Danh Chấn ngây ra một lúc, nụ cười đến tận mang tai:
- Vậy, vậy phải cố gắng nhiều mới được. Đã nói rồi đó, sau khi về nhà không cho động một chút lại hô tha mạng!
- Cái gì nha?
Trong giây lát ý thức được vừa rồi chính mình đang nói cái gì, trên mặt Đỗ Quyên nhất thời dâng lên một mảnh mây đỏ, nhìn nhìn mọi nơi, cúi đầu, tiếng nói nhẹ như muỗi:
- Chàng nói muốn thế nào thì như thế đó đi. Nói không chừng, nói không chừng, đợi chúng ta có đứa nhỏ, ông ngoại nó có thể thường xuyên về thăm!
- Nàng yên tâm đi. Trước đó vài ngày có người đã cho ta một bí phương, vẫn chưa kịp thử!
Nhìn đến bộ dáng thê tử xấu hổ mang giận kia, trong lòng Trình Danh Chấn mừng rỡ, giật dây cương, dẫn đầu xông về trước đi:
- Đi, bỏ xa bọn họ chút. Tên này không có mắt, liền không biết mình tuyển người có bao nhiêu phiền!
Nhìn quanh trái phải, Đỗ Quyên hé miệng cười cười. Hai chân hơi hơi dùng sức gõ bụng ngựa, đuổi theo bóng dáng trượng phu đang đi xa. Lưu lại sau lưng một đoàn thị vệ trở tay không kịp, đuổi theo cũng không được, không đuổi theo cũng không được, đứng giữa trời chiều mắt to trừng mắt nhỏ.
Khi đi cảm thấy đường xa, khi về lại ngại đường không đủ dài. Mấy ngày về sau, hai vợ chồng nhằm lúc chạng vạng không bị ai chú ý, lặng lẽ trở lại trong thành. Mới tới gần cửa hông trạch viện nhà mình, đã nhìn thấy hai người Liên tẩu cùng Thái Hà thò đầu ra hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh. Phát hiện chủ nhân nhà mình trở về, một người vội vàng hấp tấp ra bên ngoài nghênh đón, người kia lại lập tức rút đầu về phía sau cửa.
- Làm gì đó, lén lút đấy! Đi ra, còn có thể trốn lên trời chăng?
Đỗ Quyên nhảy xuống ngựa, cười quát.
- Không, không!
Thái Hà thấy mình muốn tránh cũng không được, đành phải tiến lên cúi thân thi lễ:
- Hầu gia và phu nhân đã trở lại. Tỳ tử đang ngóng trông hai ngươi đây này?
- Trông mong chúng ta cái gì?
Đỗ Quyên tiến lên một phen kéo lấy tai Thái Hà:
- Khi nào thì học được cái bộ hư đầu bát não gì đó rồi. Còn giả vờ với ta. Nói, trong nhà ta đã xảy ra chuyện gì sao, khiến ngươi cũng chạy tới?
Tuy rằng cũng đã gả làm vợ người, quan hệ của hai tỷ muội vẫn thân mật như trước đó. Thái Hà bịt lấy tai liên tục xin khoan dung:
- Đừng tóm, đừng tóm, tỷ tỷ buông tay. Tỷ phu ở bên cạnh nhìn đâu. Mấy ngày nay ngươi không ở nhà, ta sợ lão phu nhân bị lừa tính kế. Cho nên mới chạy tới nhìn một cái. Tỷ phu, tỷ phu mau bảo tỷ tỷ buông tay!
- Tốt lắm, tốt lắm, còn nhéo nữa lỗ tai liền hỏng thật rồi. Khiến nam nhân của nàng nhìn đau lòng!
Liên tiếp kêu tỷ phu, Trình Danh Chấn không mở miệng không được:
- Khẩn trương nói, tên lường gạt nào to gan như vậy, dám tới nhà của ta lừa gạt?
- Ừ...
Tránh được một kiếp dưới ma trảo của Đỗ Quyên, Thái Hà ôm tai tránh ra mấy bước. Lời sắp đến bên miệng, lại bắt đầu nhìn mọi nơi xung quanh.
- Liên tẩu, trong nhà mấy ngày nay thái bình sao? Mẹ ta ăn ngủ còn tốt đó chứ?
Trình Danh Chấn cảm giác được tình huống hơi không đúng, cười cười, đưa ánh mắt chuyển hướng Liên tẩu.
Từ sau khi đánh ra khỏi đầm Cự Lộc, mẫu thân Trình Danh Chấn vẫn do Liên tẩu phụ trách chiếu cố. Lão nhân gia ăn uống yếu, ngủ không say, chịu không nổi nha hoàn trẻ tuổi kia đột nhiên điên náo. Liên tẩu cẩn thận điềm đạm, chắc chắn vừa đủ những tính cách các cô gái trẻ tuổi còn thiếu. Cảm động và ghi nhớ Liên tẩu đối với mẫu thân tận tâm, khi hai vợ chồng Trình Danh Chấn xử lý sự tình bên trong cũng sẽ trưng cầu ý kiến của Liên tẩu nhiều hơn. Bởi vậy, hiện giờ ở trong phủ Trình Tiểu Hầu gia, địa vị của Liên tẩu rất cao, so với vài vị gia chủ chỉ thấp một chút, lời nói so với quản gia còn có phân lượng hơn.
Nghe thấy Trình Danh Chấn đặt câu hỏi cho mình, Liên tẩu khẩn trương tiến lên nửa bước, thấp giọng hồi đáp:
- Hầu gia, phu nhân, chúng ta vào nhà rồi nói sau. Bên ngoài không phải chỗ bàn chuyện. Có người thân ở xa đến đây, không biết vì sao đến, cho nên ta mới mời Thái Hà cô nương đến trong phủ trấn thủ!
- Họ hàng xa?
Trình Danh Chấn nghe ra sự khó chịu trong lời nói của Liên tẩu, ngây cả người, nhấc chân bước qua cánh cửa:
- Ha hả, thật sự là hiếm lạ, ta lại còn có họ hàng xa sống trên đời. Năm xưa lúc nhỏ, nhưng chưa từng nghe nói!
- Là thân thích của ta chứ gì. Cấp cho ít tiền, đuổi đi là được. Năm đó khi ta cùng a gia nghèo đói, lại không ai nhận cha con chúng ta!
Đối với cái gọi là “Thân thích” tìm tới tận cửa, Đỗ Quyên cũng rất là chán ghét, nhíu nhíu mày, cười lạnh nói.
Cũng không thể trách vợ chồng son khắc nghiệt. Từ sau khi Trình Danh Chấn được phong hầu, thân thích trèo đèo lội suối tới tìm nơi nương tựa không dứt. Có người quanh co lòng vòng miễn cưỡng còn có thể kéo chút liên hệ máu mủ. Có người rõ ràng ngay cả phụ thân của Trình Danh Chấn tên gọi là gì cũng không biết, liền cả một dòng họ chạy tới, không dựa vào đồng tông thì không được.
Về phần bên lão Đỗ Ba Lạt, tình huống còn buồn cười hơn. Năm đó Đỗ Ba Lạt mang theo nữ nhi cùng đường, bất đắc dĩ vào đầm Cự Lộc. Bề trên trong tộc nghe thấy, giận y làm nhục gia phong. Ở từ đường đem ông nội Đỗ Ba Lạt, phụ thân, thúc thúc, tính cả Đỗ Ba Lạt là ba đời, đều khai trừ. Hiện giờ Đỗ Ba Lạt lăn lộn lên ngũ phẩm tán chức của triều đình, tộc trưởng năm đó chủ trương gắng sức khai trừ ba đời lại phái người tìm tới tận cửa, khóc hô muốn lấy một hậu đại làm con thừa tự cấp cho Đỗ Ba Lạt làm con trai. Còn đưa ra gia phả không biết lưu truyền xuống bao nhiêu đời, chỉ vào lão tổ tông Đỗ Lâm từ thời Hán Vũ Đế thề, từ nay về sau một nhà Đỗ Ba Lạt chính là trưởng lão của họ Đỗ, địa vị gần với tộc trưởng, nói một không hai. Mặc dù y muốn vị trí tộc trưởng, cũng không phải là không thể thương lượng. Điều kiện tiên quyết là, để một nam nhi họ Đỗ kế thừa gia nghiệp của y, khiến công danh phú quý thật vất vả tới tay truyền cho đời đời con cháu kế tục.
Có thể nói, Đỗ Ba Lạt mấy năm gần đây muốn có con trai đến phát bệnh, không thoát được quan hệ cùng với các tộc nhân đáng ghét đó. Bởi vậy, mỗi khi nghe nói có người thân ở xa đến nhà, sắc mặt hai vợ chồng Trình Danh Chấn đều sẽ không quá dễ nhìn. Dần dà, Liên tẩu cùng quản gia cũng cảm thấy được trong đó một phần, có thể ngăn liền tận lực đẩy ra ngoài. Thật sự không thể chặn lại, thì cấp mấy xâu tiền, coi như ăn mày mà đuổi là được. Để gia chủ nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng hôm nay "Họ hàng xa", hiển nhiên đã không ở trong phạm vi Liên tẩu và quản gia có khả năng tự hành xử trí rồi. Vợ chồng hai người vào cửa, giao vật cưỡi cho người hầu đón, đang muốn mở miệng hỏi đến tột cùng. Bỗng nhiên nghe thấy trong hậu hoa viên một trận gà bay chó sủa. Ngay sau đó, hai nam hài trên đầu đội ngọc biện đàn mộc khảm chạm, nhảy cà tưng chạy tới.
- Biểu thiếu gia, biểu thiếu gia chậm một chút mà. Đừng đến cửa nách bên kia, cẩn thận tảng đá ở dưới!
Đi theo phía sau hai nam hài phấn điêu ngọc mài, một đám nha hoàn vú già đuổi lại đây, khẩn trương quát to.
- Các ngươi không đuổi ta sẽ không chạy!
Một nam hài tử chạy phía trước quay đầu lại, cười làm cái mặt quỷ.
- Ngã sấp xuống cho bà ngoại ta đánh ngươi!
Đứa bé chạy ở vị thứ hai vừa thấy chính là cái trẻ hư, càng phát hiện nhóm vú già sốt ruột, lại càng chạy về hướng đường nhỏ rải đá rải.
- Con cái nhà ai. Không biết nương ta sợ ầm ĩ sao?
Trình Danh Chấn nghe thấy lời nói của nam hài, lập tức nổi giận, bước nhanh nghênh đón, hướng về phía nhóm tỳ nữ vú già quát hỏi.
Thấy gia chủ xuất hiện, nhóm tỳ nữ và vú già sợ tới mức không dám đuổi theo nữa. Nhất tề hạ thân thi lễ, hạ giọng nói:
- Là biểu tiểu thư mang đứa nhỏ đến. Lão phu nhân sợ bọn họ buồn, cho nên bảo nhóm hầu gái đưa đến trong hậu hoa viên chơi đùa.
Không đợi Trình Danh Chấn nhớ tới nhà mình làm sao xuất hiện biểu tiểu thư, hai cậu bé đã phát hiện trong viện xuất hiện khuôn mặt xa lạ. Quay đầu chạy trở về, hướng về phía Trình Danh Chấn múa may nắm tay:
- Ngươi là ai, vì sao không cho các nàng đuổi chúng ta? Mách cho nương ta biết, dùng gậy to đánh ngươi đi ra ngoài!
- Hai người các ngươi mới thực nên bị gậy to đánh ra đi!
Trình Danh Chấn hận nhất là trẻ hư ỷ thế hiếp người, lúc này lạnh mặt, thấp giọng quát lớn:
- Ở đâu ra biểu tiểu thư? Nhanh chóng ôm bọn họ đem đi. Ngay cả nói cũng không biết nói, người lớn trong nhà cũng không quan tâm!
Còn chưa dứt lời, Đỗ Quyên đã đến bên cạnh ngồi xổm xuống. Nhìn hai cậu bé gần như theo cùng một khuôn mẫu khắc ra, xoa bóp đứa này, xoa bóp đứa kia, yêu thích không buông tay:
- Đừng dọa bọn chúng. Là sinh đôi đi. Thật là đẹp mắt. Chàng xem bộ dạng cái mũi này thật giống chàng!
- Cô cô ôm! Cô cô giúp ta đánh người xấu!
Đứa bé dựa vào bản năng có thể cảm giác được nguy hiểm, lập tức vươn bốn cái tay nhỏ bẩn, hướng về phía Đỗ Quyên như chó vẩy đuôi mừng chủ.
Nhìn thấy hình dáng này, tình yêu của Đỗ Quyên tràn ra làm sao còn lo lắng suy xét biểu tiểu thư là chuyện gì xảy ra, một tay một đứa, đem hai ngoan đồng vô lại song song bế lên. Thì ra là nàng ngày ngày tập võ không ngừng, luyện được một đôi cánh tay rất khỏe. Nếu không, thật đúng là khó ôm hết được trọng lượng lớn như vậy. Hai cậu bé kia cũng không để ý mình rốt cuộc chìm hay không chìm, được Đỗ Quyên bảo hộ, lập tức hướng phía Trình Danh Chấn diễu võ dương oai:
- Không để ý tới ngươi, ta đi nói cho nương ta biết. Để cho nương ta tìm người đánh ngươi đi ra ngoài!
- Hừ!
Ngay trước mặt một đám người làm, Trình Danh Chấn không muốn thê tử mất mặt, nhíu nhíu mày, thấp giọng hừ lạnh. Đang định hỏi Liên tẩu lai lịch hai ngoan đồng, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến một tiếng kinh hô giống như đã từng quen biết:
- A!
Ngay sau đó, một thân thể gầy gầy sợ hãi hiện ra trong tầm mắt.
Trong vẻ sợ hãi kia đầy quen thuộc và xa lạ.