Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 604 - Chương 248: Cố Nhân (7)

Chương 248: Cố Nhân (7)

Trong phút chốc, Đỗ Quyên sững sờ ngay tại chỗ. Gánh nặng trên hai tay phảng phất nặng như thiên quân. Nàng mệt mỏi không tự chủ được ngồi xổm xuống, đem hai đứa bé thả trên mặt đất.

Là con trai của Trình Danh Chấn! Trách không được mặt mày giống bộ dạng trượng phu như vậy. Nhưng này lại không thể trách người khác! Là mình tự tay đem nữ nhân lòng dạ rắn rết trước mắt này đưa đến trên giường trượng phu, nghĩ đến như vậy liền sẽ khiến trượng phu thuận tâm, và vĩnh viễn quên nàng. Lại không ngờ tới, chính mình thành thân nhiều năm hoàn toàn không sinh được, nữ nhân ti tiện kia chỉ dùng một đêm liền mang thai hai đứa bé!

Nhìn đến bóng dáng xa lạ của Tiểu Hạnh Hoa, Trình Danh Chấn cũng sững sờ tại chỗ. Từ sau khi mạo hiểm đắc tội đám người Trương Kim Xưng vượt nguy hiểm đem Tiểu Hạnh Hoa và Chu Văn ném ra ngoài thành Quán Đào, hắn liền chưa từng nghĩ tới sẽ gặp lại bọn họ. Khi còn trẻ tình ý là từ phế phủ cũng vậy, là nhất thời mê man cũng thế, cũng đã coi là một giấc mộng, đã làm liền đã làm. Nếu không hề hữu tình, liền không cần phải hận. Không có gì đáng giá lưu luyến, tự nhiên cũng không muốn nhớ lại.

Ai ngờ đến, đã cách nhiều năm, Tiểu Hạnh Hoa cùng mình sẽ gặp lại dưới tình huống như vậy. Thật sự là nàng sao? Trình Danh Chấn trợn tròn hai mắt, nhất thời khó mà tin được những gì mình đã thấy. Trước mắt biểu muội Chu Hạnh Hoa, chỉ có điều trên người mơ hồ có thể thấy được một chút bóng dáng năm đó. Đơn thuần, mờ mịt, hồ đồ và dịu dàng quyến rũ năm xưa đều bị năm tháng ma luyện không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tang thương đầy tóc mai, mỏi mệt đầy mắt.

Người thứ ba sững sờ ở tại chỗ, chính là biểu muội Chu Hạnh Hoa của Trình Danh Chấn. Nhìn biểu ca vẫn như trước giống như đại thụ đứng ở cách đó không xa, hết thảy lời nói chuẩn bị trước khi đến, bất kể là giả ý hay là thành thật, giờ phút này đột nhiên đều trở nên trắng bệch. Nàng muốn giống trước đây, vọt tới trước mặt gọi hắn một tiếng biểu ca, nhưng dưới ánh mắt linh hoạt, sắc bén một bên, nàng lại sợ linh hồn của mình không chỗ nào che giấu. Cặp ánh mắt như đao, năm đó làm nàng không biết làm sao. Hiện giờ, chủ nhân ánh mắt thành chị dâu mình, nhưng trong mắt vẫn thù hận như trước.

Là người đi theo hai vợ chồng Trình Danh Chấn nhiều năm, Liên tẩu đầu tiên cảm giác không khí cứng ngắc. Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, hướng về phía nhóm nha hoàn vú già quát lớn:

- Đều thất thần làm gì? Sân đã thu thập xong sao? Hay là chờ mướn vài người hầu hạ các ngươi. Nên làm gì thì đi làm cái ấy, đừng kiếm cớ cho mình!

Chúng tỳ nữ đang không biết làm sao, nghe Liên tẩu quát lớn, một đám như được đại xá. Khom mình thi lễ với vợ chồng Trình Danh Chấn, trốn đi nhanh khỏi đó.

Chưa từng gặp Liên tẩu hung ác như thế, hai đứa bé sợ tới mức cùng mếu, lớn tiếng khóc lên:

- Nương, ta muốn tìm nương ta. Ngươi là người xấu, để cho nương ta đánh ngươi!

Một đứa khóc rống, một đứa từ trong cánh tay vô lực của Đỗ Quyên giãy ra, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới chỗ Chu Hạnh Hoa.

Nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ, ba người lớn đồng thời từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại. Mẹ con Tiểu Hạnh Hoa liên tâm, bất chấp suy nghĩ tiếp theo sẽ chào hỏi biểu ca chị dâu như thế nào, ngồi xổm người xuống, ôm hai đứa bé vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi. Trình Danh Chấn cũng vừa chú ý tới sắc mặt thê tử trắng bệch, đi lên trước, một phen đỡ lấy bả vai của đối phương:

- Không phải, không phải như nàng nghĩ. Ta, chưa cùng nàng ta, đứa nhỏ không phải là của ta!

Càng là sốt ruột, hắn càng không biết nói từ chỗ nào mới có thể giải thích rõ ràng hiểu lầm. Biểu muội năm đó đích xác ý đồ lấy thân thể đến chuộc tội thay Chu Văn, mình cũng đích xác mang đầy ngập phẫn uất chuẩn bị báo thù. Nhưng thời khắc mấu chốt, thiếu niên ngây ngô và cảm giác chịu tội trong lòng, lại làm chính mình không thể tiến hành một bước cuối cùng. Đối với nam nhân mà nói, đó thật sự không coi là cái việc gì sáng rọi. Cho nên những năm gần đây, chính hắn cho tới bây giờ không từng chủ động nói rõ với Đỗ Quyên. Hiện giờ biểu muội mang theo hai đứa bé ra hiện ra trước mắt, lại tìm cách giải thích, còn không phải càng tô càng đen sao?

- Ta biết!

Đỗ Quyên cười thảm gật đầu, trong ánh mắt vừa là thương tiếc, vừa là thất vọng:

- Không phải lỗi của chàng. Năm đó là ta lấy dao buộc nàng ta đi theo chàng. Là việc ta tự mình làm, chính mình phải gánh vác kết quả!

- Căn bản không có chuyện như vậy!

Trình Danh Chấn dậm chân đứng lên, lôi kéo Đỗ Quyên đi tới chỗ Tiểu Hạnh Hoa và hai đứa nhỏ đang khóc rống:

- Không tin nàng hỏi nàng ta, đứa nhỏ này cùng ta có quan hệ gì hay không. Hạnh Hoa, ngươi nói cho chị dâu, đứa nhỏ rốt cuộc là của ai?

Quát hỏi giống như rít gào khiến tiếng khóc của hai ngoan đồng đột nhiên ngừng lại. Từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu bất luận quở trách gì, huynh đệ sinh đôi sợ hãi, không dám làm nũng lần nữa, run rẩy trốn sau lưng mẫu thân nhà mình. Nguy cơ thình lình xảy ra trước mặt, Chu Hạnh Hoa lập tức biến thành gà mái hộ con, đầu tiên là đem hai đứa bé giấu về phía sau thân thể yếu ớt của mình, tiếp theo đứng ngẩng đầu lên, cố gắng cười nói:

- Biểu ca ngươi nói cái gì à? Ta mang đứa nhỏ tới bà bác bọn nó, có cái gì không đúng sao? Nếu khiến biểu ca chị dâu thêm phiền toái, ba chúng ta đi là được. Đừng lớn tiếng như vậy, hai chúng nó mới ba tuổi!

Bất kể tính thế nào, Trình Danh Chấn cùng biểu muội Chu Hạnh Hoa này tách ra cũng quá ba năm rồi. Nghe vậy, Đỗ Quyên đang bị ghen tị đoạt đi lý trí rốt cục tỉnh táo lại, nhẹ nhàng cười cười, tiến lên giữ chặt tay Tiểu Hạnh Hoa:

- Biểu muội nói gì thế? Ngươi đã đến thăm bà bà, hai vợ chồng chúng ta đâu thể đuổi ngươi ra khỏi nhà? Em rể đâu? Không cùng đi với ngươi nhận thân sao?

- Y vừa mới được triều đình ban chức quan, đang chuẩn bị đến Trường An diện thánh. Ba chúng ta ngại đường xá quá xa, liền nửa đường ngừng lại. Một là đến bái vọng cô mẫu, hai là cũng thuận tiện nghỉ chân một chút!

Chu Hạnh Hoa đứng người lên, cái tay còn lại khoác lên trên mu bàn tay Đỗ Quyên, cười nói rõ.

- Hoá ra em rể bay cao rồi. Thật sự là đáng mừng!

Trong nháy mắt, khí linh hoạt, sắc bén trên người Đỗ Quyên tiêu hết, biến thành một Cáo Mệnh phu nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa không hơn không kém:

- Nhiều năm như vậy cũng không có tin tức, vẫn thật không nghĩ tới có người như trước nhớ kỹ chúng ta. Đến mấy ngày rồi, như thế nào không phái người tới trước thông báo một tiếng, ta với biểu ca ngươi cũng có thể chuẩn bị tốt một chút!

- Chị dâu chỉ trích rất đúng. Là muội muội ta thất lễ. Nhiều năm như vậy không có liên hệ, không biết phủ đệ biểu ca đã ở Thượng Đảng. Đều đi tới Trường Bình, vợ chồng chúng ta mới nghe quan địa phương nói. Sau đó không chịu nổi tưởng niệm đối với cô cô, ta liền không mời mà tới rồi. Nếu quấy rầy, kính xin chị dâu tha thứ một phần mới được!

Bàn về công phu đầu môi chót lưỡi, Tiểu Hạnh Hoa từ trước đến nay không thua người nào. Trái tim bị khủng hoảng của vừa mới được áp chế, lập tức khôi phục nhanh mồm nhanh miệng năm đó.

- Xem muội muội nói gì thế này. Nếu đến đây, đương nhiên không có đạo lý đuổi ra bên ngoài! Nếu không, người biết lại bảo là nhà chúng ta keo kiệt, không chào đón khách nhân. Không biết, còn tưởng rằng biểu ca ngươi được phong hầu rồi, liền đã quên cố nhân nha?

Dù sao đã làm hầu tước phu nhân hơn một năm, miệng lưỡi Đỗ Quyên cũng được rèn luyện rồi. Lời nói sắc bén, chữ chữ như đao.

Trơ mắt nhìn thê tử cùng Tiểu Hạnh Hoa nắm tay nhau giống như thân tỷ muội nhiều năm không gặp, vừa nói vừa cười đứng chung một chỗ. Trong lòng Trình Danh Chấn đột nhiên nảy lên một cỗ cảm giác vô cùng hoang đường. Hắn hoài nghi mình là đang nằm mơ, mơ một giấc mộng nhàm chán lại dài dòng. Liền như năm đó lão Long ở Hoàng Hà luôn dùng phú quý cùng mỹ nữ trêu đùa hắn, nhưng ở thời khắc mấu chốt, cuối cùng lại khiến hắn từ trong mộng tỉnh lại.

Chỉ có điều, giấc mộng trước mắt này so với lời hứa của lão Long Hoàng Hà còn hoang đường hơn. Không ngờ biểu muội gả cho kẻ thù mang theo đứa nhỏ đến thăm mình đấy, luôn mồm kêu mình là biểu ca. Cái kẻ thù hận tới mức không thể đưa mình vào tử địa, như giòi trong xương dây dưa với mình nhiều năm, hiện giờ không ngờ lại là quan đồng liêu với mình. Kia Tiểu Hạnh Hoa lần này tới, rốt cuộc là lấp đầy chỗ song phương từng va chạm, hay là mang theo đứa con thị uy với mình. Để nói với mình Chu Văn cũng là người của triều đình rồi, từ nay về sau tất cả thù hận đều xóa bỏ?

Nói nhảm, nếu như muốn báo thù mà nói, năm đó mình sớm đem Chu Văn một đao chặt. Cần gì phải đợi đến hiện tại. Xách hai đứa bé đến tính cái gì? Đưa đến trước mắt mình làm con tin sao? Hay là thử giới hạn lý trí của mình đây? Phải biết rằng, trong phạm vi xung quanh hai trăm dặm hiện giờ chính là địa bàn Minh Châu Doanh. Ở trong này, mình ngoắc ngoắc ngón tay, đủ để cho Chu gia đoạn tử tuyệt tôn, cam đoan không có dấu vết nào liên lụy đến trên đầu mình.

Nghĩ như vậy, ý nghĩ Trình Danh Chấn dần dần lại rõ ràng lên. Hắn không tin biểu muội là vì thân tình mà đến. Càng không tin Chu Văn âm hiểm giả dối chỉ biết cầu lợi dụng, sớm đã không tồn tại thân tình tới thể hiện thiện ý với mình. Sau lưng nhất định cất dấu mưu mẹo gì đó, chỉ là mình nhất thời không nghĩ tới mà thôi. Nhưng mình tất yếu phải cẩn thận đề phòng, để tránh trúng kế của người khác. Chịu thiệt một lần có thể trách người khác âm hiểm, chịu thiệt hai lần do cùng một người, cũng chỉ có thể tự trách mình quá ngu ngốc.

Không đợi hắn nghiền ngẫm rõ ràng ý đồ biểu muội đến, giữa Đỗ Quyên và Tiểu Hạnh Hoa giống như kỳ phùng địch thủ"Giết" nhau. Chiếm cứ lấy địa lợi và thiên thời, Đỗ Quyên miễn cưỡng thắng đối phương một chiêu nửa thức. Nhưng ở phương diện tâm cơ cá nhân, nàng hiển nhiên không phải là đối thủ của Tiểu Hạnh Hoa, tuy rằng chiếm cứ thượng phong, nhưng không cách nào khiến Tiểu Hạnh Hoa lộ ra sơ hở.

Liên tẩu cùng Thái Hà thương Đỗ Quyên, không muốn để Tiểu Hạnh Hoa tiếp tục rêu rao. Nhìn nhau một cái, song song đi lên trước:

- Hầu gia, phu nhân, cho tỳ tử lớn mật nhắc nhở một câu. Bên ngoài trời nóng, hay là vào trong thay quần áo trước đi. Khiến khách đứng ở hoa viên phơi nắng lâu cũng không phải chuyện hay. Lão phu nhân nơi đó vẫn ngóng trông tin tức Hầu gia và phu nhân đâu!

- Ồ, xem trí nhớ ta này. Mải chào hỏi biểu muội, thiếu chút nữa đã quên hiếu đạo rồi!

Đỗ Quyên vỗ nhè nhẹ đầu của mình, cười đáp lại:

- Đi thôi, cùng đi tới chỗ bà bà ta đi. Ta ở trong chùa xin được cho nàng cái trường sinh phù, vừa vặn tự tay tặng cho bà bà!

- Còn chưa cho đứa nhỏ dập đầu chào cậu chúng đâu!

Tiểu Hạnh Hoa cũng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chùi chùi khóe mắt, cười tiếp lời. Cứng rắn lôi ra từ phía sau lưng hai ngoan đồng bị hành động xa lạ của người lớn dọa sợ, ấn cổ của bọn chúng mệnh lệnh:

- Khẩn trương chào cậu, mợ các ngươi, nương trên đời này, chỉ còn lại có vài thân nhân như vậy thôi!

- Bái kiến cậu, mợ.

Hai đứa bé vừa mới nhìn thấy Trình Danh Chấn hung ác, không dám lỗ mãng, quỳ xuống đất, âm thanh hơi thở như trẻ đang bú hô.

- Đứa bé ngoan, nhìn qua thực biết điều!

Đỗ Quyên tiến lên trước người Trình Danh Chấn, một tay một đứa kéo lên:

- Đi, vào nhà cậu đi, để mợ nhìn kỹ một chút các cháu và mẹ của các cháu!

Dứt lời, nhẹ nhàng giữ chặt tay đứa nhỏ, cười một tràng đi vào phía trong viện.

Bình Luận (0)
Comment