Đối với sự lựa chọn của ông thông gia, Trình mẫu cũng cảm thấy rất đột ngột, nhưng đời này lão nhân đã tao ngộ những sự việc đột ngột nhiều lắm bởi vậy nói rất có chừng có mực:
- Kỳ thực, như vậy cũng tốt. Chí ít có thể làm bạn với Ngũ thúc con. Bằng không, các con vừa lo lắng Hách Ngũ thúc, lại lo lắng ông thông gia, bận hai nơi, hai nơi đều không chu toàn. Huống hồ ông thông gia cũng là một người thành thực, cả ngày ở quan trường đưa đón, phỏng chừng trong lòng cũng mỏi mệt. Tới trong núi, mỗi ngày ngắm núi xanh nước biếc, không có nhiều tâm sự như vậy, đối với thân thể ông ấy mới có lợi. Ta cũng nhiều tuổi rồi, không muốn khiến hai con thêm phiền phức. Bằng không ta cũng muốn tìm một cái am ni cô yên tĩnh ăn trai trường mấy ngày, cầu phúc cho mấy tiểu bối các ngươi, cũng thuận tiện xin Bồ Tát chiếu cố lão tỷ muội Bối Nhi nhà chúng ta.
- Nếu nương muốn làm đạo tràng, ta mời đại sư về làm ở nhà là được. Ngoài Đông môn có trụ trì chùa Bảo Tương, có người nói rất thấu hiểu phật pháp!
Trình Danh Chấn sợ mẫu thân nhắc tới phụ mẫu Tiểu Hạnh Hoa đã qua đời, mở miệng cười cắt đứt.
- Hòa thượng thu tiền tài của người có thể thấu phật hiệu đến đâu chứ?
Trình Chu thị cười lắc đầu:
- Ta cũng chỉ nói vậy thôi. Sao có thể vừa nghĩ tới thì làm ngay? Nhưng thật ra Ngũ thúc và ông thông gia bên kia, ngươi đừng ngại nhờ người chiếu khán một hai. Tuy rằng lúc này thế đạo thái bình, nhưng dù sao hai người bọn họ cũng đã già rồi, tay chân cũng không thể bì được với ngày xưa!
- Con đang định nhờ Vương Quân Khuếch tướng quân hỗ trợ! Y là đại tổng quản Hà Nội, lúc binh doanh tùy tiện ở ngoài núi nhìn một chút, là có thể đuổi cường đạo chạy xa!
Trình Danh Chấn gật đầu, cười đáp ứng:
- Chỉ là Quyên Tử ngại phiền phức người ta, không muốn nợ người kia nhân tình!
- Vậy phải xem nhân tình gì. Loại nhân tình đó, nợ một chút cũng phải.
Trình Chu thị liếc mắt trừng nhi tử, thấp giọng giáo huấn:
- Đạo lý quan trường thì con hiểu hơn so với ta nhiều. Nhưng giữa con người với con người, không phải lúc nào trong đó cũng đều là lợi ích. Xưa nay có đi có lại, giúp nhau chút việc nhỏ, từng chút từng chút, thời gian lâu dần, nhân tình còn dày hơn so với lợi ích tương quan.
- Bà bà nói đúng, là con suy nghĩ nhiều!
Đỗ Quyên nghe vậy, cười gật đầu thừa nhận.
- Con cũng là vì tốt cho Tiểu Cửu!
Trình Chu thị vô cùng hạnh phúc cười cười, sau đó nói tiếp:
- Người một nhà giúp đỡ cho nhau, nhắc nhở cho nhau mới có thể càng làm càng thuận lợi. Ta cùng a gia Tiểu Cửu phúc bạc, chỉ sinh ra được một nhi tử. Nhưng con và Tiểu Cửu đều là người có phúc, tương lai con cháu đầy đàn, nhất định phải giáo dục bọn chúng giúp đỡ lẫn nhau. Đừng tính toán với nhau việc vụn vặt gì đó, để cho người ngoài chê cười!
- Dạ!
Đỗ Quyên và Trình Danh Chấn nhìn nhau một cái, cười ha hả đáp ứng. Phu thê hai người đều biết mẫu thân đang mượn đề tài mà nói, muốn đền đáp cho Tiểu Hạnh Hoa. Nhưng có chút nguyên tắc gì đó, cũng không thể bởi vì mẫu thân nói mấy câu mà cải biến.
Trình Chu thị cũng đoán được con trai và con dâu sẽ không đơn giản vạch trần một đoạn quá khứ ân oán, cũng không nói gì thêm nữa. Làm bất cứ chuyện gì đều cần thời gian. Lão nhân gia kinh lịch nhiều lắm, chuyện không sợ nhất chính là chờ đợi. Cười uống mấy ngụm trà, bà liền chuyển câu chuyện sang muốn biết rốt cuộc dọc đường con trai và con dâu nghe nhìn thấy những gì. Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên muốn mẫu thân vui vẻ, nên kể một loạt chuyện nào hòa thượng trong núi thế nào, quan viên gần đó khẩn trương ra sao, cùng với thêm mắm thêm muối một vài kỳ văn dị sự dọc đường. Lão nhân gia nghe xong cười ha hả, thỉnh thoảng xem miệng bình phẩm vài câu, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ.
Ba mẫu tử Tiểu Hạnh Hoa ở bên cạnh không chen lưỡi được, chỉ có thể lẳng lặng ngồi uống trà. Ngồi chốc lát, hai ngoan đồng bắt đầu trò chuyện, đều lầm bầm kéo mẫu thân nhà mình kêu đói bụng. Trình Chu thị nghe được, cười đề nghị nói:
- Trời không còn sớm rồi, ăn ngay ở chỗ ta đây. Ngày đó Nhị Mao thành thân, ta ở nhà nó nhìn thấy dùng một cái bàn vuông của người Hồ Tây Vực, thuận miệng khen vài câu. Vợ nó nhớ rất kỹ mấy ngày hôm trước bảo người dùng đàn mộc làm cho một cái, phái người đưa tới cho ta. Ta vẫn mong có một cơ hội dùng, ngày hôm nay vừa lúc, chúng ta một nhà cùng ngồi một bàn, đông vui náo nhiệt.
Nếu lão thái thái đã mở miệng, Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên cũng không tiện phản đối. Cười đáp ứng, đứng dậy ra bên ngoài phân phó người hầu chuẩn bị cơm tối. Một lát sau, Liên tẩu chỉ huy người hầu mang đến bàn ăn trông thật lớn, còn có mấy cái ghế tựa lưng khắc hoa hồ, nhất nhất đặt xung quanh bàn. Sau đó mang ra mấy bộ bát đĩa Châu Tế Từ, phối với răng ngà khoái đặc sản của Úc Lâm quận. Trắng trắng tịnh tịnh, thật quý hiếm.
Dựa theo quy củ vùng Trung Nguyên, tiệc tiếp khách từ trước đến nay là phân chỗ mà ngồi. Chỉ có phía bắc bộ của hai vùng Hà Đông, Hà Bắc, thụ ảnh hưởng của phong tục người Hồ nhiều, người nhà bình dân mới dùng bàn lớn, ngồi xung quanh ăn cơm. Nhưng tại trong mắt Trình Chu thị, Tiểu Hạnh Hoa không phải người ngoài, cho nên ngồi cùng bàn ăn cũng không tính là tiếp đón hời hợt. Huống hồ người một nhà ngồi cùng bàn ăn uống vui vẻ náo nhiệt, khiến ân oán tích tụ cũng bị quên lãng đi, ai cũng sẽ không cố gắng ghi nhớ trong lòng.
Đoán ra dụng ý của cô mẫu, Tiểu Hạnh Hoa cảm kích vô cùng. Trong bữa tiệc không chỉ đảo canh gắp thức ăn cho lão thái thái, chiếu cố chu đáo hơn cả hai con trai mình. Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên hai người thấy nàng ta cẩn thận như vậy, trong lòng cũng không quá xa cách. Vì tình cảm chiếu cố lão thái thái, thỉnh thoảng cũng chủ động cùng Tiểu Hạnh Hoa nói chuyện với nhau vài câu, đều là nhợt nhạt mà nói, tận lực không hỏi ý đồ và tình hình của đối phương đến đây.
Dù vậy, cũng đã khiến Tiểu Hạnh Hoa cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Nương cơ hội rót rượu cho mọi người, thấp giọng đến gần nói:
- Biểu ca gần đây công vụ rất bề bộn? Ta nghe nói phương Bắc vẫn đánh nhau rất kịch liệt!
- Không bề bộn, không bề bộn. Ta chỉ phụ trách trông hộ lương thảo, là một công việc cực kỳ thoải mái. Kỳ thực việc này căn bản không cần người quản, thuộc hạ đang dùng đều là người cũ của Tần Vương phủ, tùy tiện lôi một người ra đối công vụ đều quen thuộc hơn so với ta!
Trình Danh Chấn cười cười, cố trả lời nàng ta qua loa.
- Ăn mặc của gần hai mươi vạn người đó, sao có thể dễ dàng được!
Tiểu hạnh hoa cười cười, rót đầy thêm chén rượu phía trước Trình Danh Chấn:
- Cũng may là biểu ca, nếu thay đổi người khác...
- Biểu ca ngươi kỳ thực chỉ là để chưng bày thôi!
Đỗ Quyên cười đứng lên, tiếp nhận bầu rượu bạch ngọc trong tay Tiểu Hạnh Hoa:
- Người tài ba trong tay Thái tử điện hạ và Tần vương chỉ phủi một cái là có một xấp dầy, căn bản không cần làm phiền biểu ca ngươi. Ta nghe hắn nói rằng đang nhàn rỗi, mới lôi kéo hắn đi ra ngoài thăm a gia ta. Được rồi, được rồi, một mình ta làm là được. Ngươi đừng bận rộn nữa. Ngươi là khách xa đến, chỉ cần chiếu cố tốt hai cháu ngoại trai nhỏ kia là được. Liên tẩu, giúp ta mang nước ô mai cho hai biểu thiếu gia. Trời nóng, đừng để hai đứa nó cảm nắng!
- Dạ!
Liên tẩu ở bên hầu hạ đi tới đáp ứng một tiếng, cười cười, bưng đi hai cái bát đã bị hai hài tử uống sạch. Xoay người lại, còn không quên cười cười với Tiểu Hạnh Hoa, phảng phất như đang bày tỏ thiện ý, lại phảng phất như nhắc nhở nàng tự giải quyết cho tốt.