Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 606 - Chương 250: Cố Nhân (9)

Chương 250: Cố Nhân (9)

Đối với ám chiến giữa con dâu và chất nữ, Trình Chu thị nhất nhất đều nhìn thấy. Lão thái thái không tiện thiên vị bên nào, không thể làm gì khác hơn là cười cười, thấp giọng nói:

- Được rồi, đều ngồi xuống ăn đi. Đừng uống nhiều rượu quá. Dù sao Tiểu Cửu Tử còn phải ra vẻ quân chức, vạn nhất đến lúc bị gọi đi làm, cả người toàn mùi rượu thì thực không dễ ăn nói. Cũng đừng cho hài tử uống nước ô mai nhiều, thứ đó tuy rằng uống ngon, cũng không thể ăn no, uống nhiều trái lại làm tổn thương dạ dày!

- Dạ!

Đỗ Quyên và Tiểu Hạnh Hoa gật đầu, cùng lên tiếng đáp ứng. Hai đứa bé lại không biết tâm sự của người lớn, nghe nói không để cho uống nước ô mai nữa, lập tức đều lầm bầm kháng nghị:

- Cô mỗ ta muốn uống! trời nóng, bị cảm nắng!

- Đừng nghịch ngợm, nghe lời! Mau ăn đi!

Tiểu Hạnh Hoa cúi đầu, hướng về phía hai đứa bé mệnh lệnh.

- Con có được uống ko?

- Con ăn no rồi! Khát nước!

Hai ngoan đồng căn bản không đem uy nghi của mẫu thân để vào mắt, ở trên ghế với tay duỗi chân.

- Ăn hết chén cơm này mới được uống!

Tiểu Hạnh Hoa nắm cánh tay của một đứa trong đó, đem chiếc đũa mạnh mẽ nhét vào trong tay đối phương. Sau đó lại xoay đầu chuyển hướng đứa kia, thấp giọng quát:

- No rồi cũng phải ăn xong chén cơm này. Lãng phí bao nhiêu lương thực, ban đêm đều biến thành sâu cắn con đấy.

Loại uy hiếp này đương nhiên không gây ra bất luận hiệu lực gì, hai ngoan đồng một phải một trái, thay nhau đưa ra thanh âm và động tác kháng nghị, khiến Tiểu Hạnh Hoa luống cuống tay chân. Trình Danh Chấn nhìn thú vị, cúi đầu âm thầm cười trộm. Đỗ Quyên lại thích hài tử nghịch ngợm này, cười giúp đối phương xin Trình mẫu:

- Uống ít một chút không có việc gì. Liên tẩu tỉ mỉ, khẳng định sẽ không thêm nhiều đá vào trong nước ô mai!

- Tính nết cũng giống Tiểu Cửu khi còn bé!

Trình Chu thị lắc đầu mà cười:

- Để hai đứa nó ăn xong rồi lại uống. Mỗi người chỉ cho uống thêm một chén!

- Cảm tạ cô mỗ!

- Cô mỗ là người tốt!

Không đợi Tiểu Hạnh Hoa đổi giọng, hai ngoan đồng lập tức hoan hô. Ngay sau đó, nhấc đũa lên, hai miếng, ba miếng ăn sạch sẽ cơm còn lại trong bát.

- Cô cô...

Tiểu Hạnh Hoa quay đầu oán trách, phảng phất có vài phần dáng dấp ngây thơ năm xưa.

- Trẻ con nhà ai khi còn bé chẳng như thế này. Con và Tiểu Cửu ngày xưa, còn nghịch hơn nhiều lắm!

Trình Chu thị cười cười, từ ái đáp lại:

- Các con đều không nhớ rõ nữa rồi, nhưng ta đều ghi tạc trong lòng đó. Nhất là con, căn bản không có dáng dấp nữ hài tử!

Nghe cô cô nói về chuyện tình khi mình còn bé, mặt Tiểu Hạnh Hoa đỏ lên, cười không nói lại. Sự tình thật lâu thật lâu trước kia rồi, ai nói chính mình không nhớ rõ đâu? Khi đó biểu ca tựa như một người lớn, đối chính mình có cầu tất ứng. Chính mình cũng từng nghĩ tới, cả đời cứ như vậy, đi theo phía sau biểu ca, làm cái đuôi của hắn, cả đời nhận bảo hộ của hắn. Đáng tiếc, tạo hóa trêu người...

Nghĩ vậy, sắc mặt của nàng càng đỏ lên. Lòng cũng hoang mang rối loạn, phảng phất sở hữu bí mật đều bại lộ dưới ánh sáng mặt trời. Nếu như không phải vì hai đứa nhỏ, chính mình có dám mặt dầy đến nhà biểu ca hay không? Nàng ta để tay lên ngực tự hỏi, trong mũi đột nhiên đau xót, nước mắt chậm rãi chảy ra.

- Làm sao vậy?

Trình Chu thị sửng sốt, thân thiết hỏi han.

- Ăn trúng một miếng mù- tạt!

Tiểu Hạnh Hoa chỉ chỉ món rau trộn trước mặt, cười trả lời:

- Con đi súc miệng, sẽ trở lại ngay!

Dứt lời, cầm lấy chén rượu trước mặt, đi như chạy trốn.

Trùng hợp Liên tẩu đang cầm một bình nước ô mai đi vào, thấy khách chạy trốn, nhanh chóng né tránh thành một con đường. Đợi thân ảnh Tiểu Hạnh Hoa biến mất sau cửa, Trình Chu thị thở dài, chỉ chỉ hai hài tử hãy còn đang thưởng nước ô mai, thấp giọng nói:

- Một nhà biểu muội con sợ là đến tuyệt lộ rồi. Bằng không lấy tính tình thối năm xưa, chỉ sợ cũng sẽ không cúi đầu cầu đến ngươi. Năm xưa phu thê các nàng đích xác vô cùng có lỗi với con, nhưng sự tình đã qua nhiều năm như vậy rồi, không cần phải giữ mãi cừu hận ở trong lòng. Bằng không, chính ngươi mệt mỏi, ta thấy cũng mệt mỏi!

- Tiễn bước nàng ngày đó, con đã không hận rồi!

Trình Danh Chấn biết việc nên tới chung quy phải tới, buông chén rượu, thấp giọng tỏ thái độ:

- Nhưng lần này nàng ta đến, muốn cầu con làm chuyện gì, con còn không có hỏi rõ ràng. Huống hồ mẹ cũng biết, chức Hầu gia này của con tuy rằng thoạt nhìn đĩnh uy phong, thực tế chỉ là một loại tư thái triều đình cấp cho người tìm nơi nương tựa nhìn, quyền lực cực nhỏ, chỗ có thể nói cũng không nhiều!

- Nương biết. Nương mấy ngày này, cũng một mực nghĩ ngợi về chuyện này!

Trình Chu thị thở dài, yếu ớt nói:

- Con cùng Quyên Tử có thể có ngày hôm nay không dễ dàng gì. Nương cũng không phải miễn cưỡng muốn con nhất định giúp nàng. Nương chỉ mong muốn, dưới tình huống đủ khả năng, con có thể duỗi một tay thì duỗi một tay. Dù sao...

Chỉ chỉ hai đứa bé, lão nhân dùng ngữ khí phi thường thê lương cường điệu:

- Dù sao bọn họ là con biểu muội con. Tuy rằng phụ thân họ Chu, nhưng trong người vẫn chảy phân nửa huyết mạch nhà lão Chu. Sau khi người cậu không tranh giành của con chết đi, biểu muội ngươi trên đời này, ngoại trừ chúng ta, cũng không có thân nhân rồi.

- Dạ, con hiểu được!

Trình Danh Chấn không muốn làm mẫu thân khổ sở, nhẹ nhàng gật đầu:

- Con hỏi sẽ rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì trước, sau đó mới quyết định. Nếu như thực sự quá phiền lòng mà nói, biểu muội không ngại ở lại với chúng ta vài ngày. Tránh khỏi tình thế này, lại nghĩ biện pháp.

- Mẫu thân biết nàng ta gặp chuyện gì sao?

Đối với ý đồ đến của Tiểu Hạnh Hoa, Đỗ Quyên cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Nhìn tình huống hai hài tử vô cùng khả ái, quyết định hỏi một lần.

- Trước khi phu thê các con chưa trở về, ta sao có thể hỏi tỉ mỉ?

Lão thái thái lắc đầu, cười đến cực kỳ thạo đời:

- Mẫu thân tuy rằng chưa thấy qua cái gì là thể diện, nhưng trước khi con không đưa ra quyết định, có thể nào lung tung hứa với người ta?

- Biểu muội phu đâu, không phải gã được phong chức quan sao? Mẫu thân có biết được phong chức quan gì không?

Đỗ Quyên suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi.

- Hình như là một quận thừa. Ta không nhớ rõ ràng lắm. Tiểu Cửu, con cũng không biết sao?

Trình Chu thị suy nghĩ một chút, cau mày nhớ lại.

- Đầu năm nay mỗi ngày đều có quan nhâm, một đống lớn công báo, con sao có thể chú ý đến!

Trình Danh Chấn lắc đầu cười khổ. Từ sau khi thuận lợi tiếp nhận tướng sĩ tàn quân của quân Ngoã Cương, thực lực quân Đường tăng vọt, chiến không thể không thắng. Phóng mắt toàn bộ thiên hạ, hiện nay chỉ cần ánh mắt hơi sáng một chút, đều có thể nhìn ra Đại Đường nhất thống vùng Trung Nguyên là thế không thể đỡ. Cho nên đám "Anh hùng hào kiệt" trước kia cắt đất tự trọng đều hạ cờ xí, tiếp thu ước thúc của Đại Đường, tranh làm khai quốc nguyên huân. Mỗi tháng quan ấn từ Trường An đều cần dùng xe chở đi, một xe mới gửi hoàn tất, xe thứ hai đã lên đường.

- Là một chỗ quen thuộc. Hình như cách Bình Ân không xa. Đâu tới...

Thấy nhi tử không nhớ, lão thái thái tiếp tục lục tìm trong lòng:

- Đúng rồi, hình như là Lỗ thành, không phải, là Lỗ Châu...

- Tổng quản Tề Châu Vương Bạc! Không phải Lỗ Thành ở Hà Bắc, là Lỗ Quận ở Hà Nam. Gã biết tâm phúc của Thế Lang Vương Bạc!

Trình Danh Chấn đứng vụt dậy, chén rượu trong tay nghiêng ngả, rượu bắn ra đầy bàn.

Bình Luận (0)
Comment