Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 607 - Chương 251: Cố Nhân (10)

Chương 251: Cố Nhân (10)

- Sao vậy? giúp bọn họ một chuyện khó lắm sao?

Lão thái thái bị biểu hiện của con trai làm cho hoảng sợ, bà liền bỏ đũa bát xuống thấp giọng truy vấn.

- Không phải là khó nhưng phải cẩn thận nghĩ cách mới được.

Trình Danh Chấn không muốn mẹ phải lo lắng cười thấp giọng trấn an:

- Tên Vương Bạc kia con biết, y từng làm dưới trướng của Trương đại đương gia. Sau lại đầu quân cho Đậu Kiến Đức! chỉ có điều vừa rồi con không ngờ y lại đổi thành Đại Đường nhanh như vậy.

- Ồ, vậy thì phải cẩn thận một chút. Người như thế không đáng tin cậy.

Tuy lão thái thái không hỏi chuyện bên ngoài nhưng làm người cũng phải có nguyên tắc của chính mình.

- Đợi hỏi rõ Hạnh Hoa trước đã, nàng ấy muốn con giúp cái gì, sau đó rồi nói!

Trình Danh Chấn cười gật đầu, rồi cầm đũa bát ăn cơm. Vẻ mặt bên ngoài thì ăn rất ngon nhưng trong bụng thì từng đợt ghê tởm.

Nếu như năm đó ở Hà Bắc hắn không muốn giao tiếp với ai, thì e rằng Tri Thế Lang Vương Bạc còn xếp hạng sau cả Đậu Kiến Đức. Tuy tính tình người này bên ngoài thì rộng lượng bên trong gan góc dữ dội nhưng trong đầu vẫn còn giữ lại một giới hạn làm người. Còn Tri Thế Lang Vương Bạc thì thuộc loại tiểu nhân

Đây là kinh nghiệm và xuất thân của Vương Bạc hơn Đậu Kiến Đức. Một trong những nguyên nhân để lại cho Đậu Kiến Đức một đám trợ thủ là không có một người nào đồng ý ở sau lưng đâm cho tên ác hung một đao. Nhớ năm đó, Tri Thế Lang Vương Bạc dẫn một người đào ngũ không muốn đi Liêu Đông chịu chết, giương cờ khởi nghĩa, sáng tác ra “Vô hướng Liêu Đông lãng tử ca”, cũng từng ủng hộ hảo hán phản kháng. Sau khi giơ cờ khởi nghĩa, đám người bị hại này tạo thành quân đội, lại quay đầu lại bắt đầu làm hại những người có cùng số mạng khổ như mình. Bọn họ đốt, cướp, giết ở Hà Nam san nhiều thôn trại thành bình địa. Bị quan quân đánh tan nhiều lần nhưng lại ngóc đầu lên được.

(Vô hướng Liêu Đông lãng tử ca: khúc ngâm không đến Liêu Đông chết uổng)

Đại nghiệp tám năm, Vương Bạc bị Trương Tu Đà đánh bại, hốt hoảng lui về Hà Bắc. Sau một năm, lại liên lạc với mười sáu nhà hào kiệt ở Hà Bắc xuôi nam. Kết quả là một lần nữa bị Trương Tu Đà đánh tan, mười sáu nhà kia thì chết mười ba nhà. Chỉ có ba người Vương Bạc, Tôn Tuyên Nhã và Hách Hiếu Đức bởi được thời cơ nhanh hơn lợi dụng những người khác chết mà dẫn đầu thoát khỏi chiến trường mới tìm ra được đường sống.

Từ đó Vương Bạc lúc mà Cao Sĩ Đạt hùng mạnh thì gia nhập Cao Sĩ Đạt. Sau khi Trương Kim Xưng lớn mạnh phản bội Cao Sĩ Đạt thì y lại gia nhập Trương Kim Xưng. Trương Kim Xưng gặp Lý Trọng Kiên ở Tín Đô. Trương Kim Xưng chủ yếu đồng minh với Vương Bạc thoát khỏi chiến trường đầu tiên. Sau đó, Trương Kim Xưng bại binh không lâu sau giết Dương Bạch Nhãn. Vương Bạc một lần nữa lại thay đổi trở lại dưới trướng của Cao Sĩ Đạt.

Sau đó, Cao Sĩ Đạt đại chiến với Lý Trọng Kiên và Dương Nghĩa Thần ở sông Chương Thủy. Một lần nữa Vương Bạc lại thoát khỏi chiến trường đầu tiên khiến cho quân của Cao Sĩ Đạt lâm vào tuyệt cảnh. Y không hề hổ thẹn chút nào, ngược lại dẫn theo tàn quân rút lui vào đồi Đậu Tử cùng Đậu Kiến Đức làm cờ hiệu báo thù Cao Sĩ Đạt.

Sau đó giữa hai người Vương Bạc và Đậu Kiến Đức đều liên tiếp bỉ ổi đê hèn. Khi hàng bị phản bội, Vũ Văn Hóa Cập bị Ngõa Cương Quân đánh bại trốn về Hà Bắc. Vương Bạc lại khởi binh nghênh đón đầu tiên. Vũ Văn Hóa Cập mừng rỡ, ủy thác trọng trách. Nhưng chỉ trong chớp mắt Vương Bạc đã bán Liêu Thành cho Đậu Kiến Đức, tuyên bố với bên ngoài là phụng theo lệnh của Đậu Kiến Đức, về dưới trướng của Vũ Văn Hóa Cập nằm vùng.

Cứ thay đổi thất thường như vậy, hôm nay hạ lời thề ngày mai đã đi theo gót của kẻ tiểu nhân lại cam đoan không vì thời loạn mà nuốt lời. Hiện giờ, sức mạnh của Đại Đường cao hơn Đậu Kiến Đức. Vương Bạc thấy không đúng hướng gió, kết quả là lại chủ động tuyên bố đổi màu cờ làm Tề Châu đại tổng quản xa ngàn dặm cho Đại Đường.

Một kẻ tiểu nhân thay đổi thất thường đủ khiến cho Trình Danh Chấn nhức đầu rồi. Hơn nữa, một Chu Văn nham hiểm độc ác, ai còn dám dính vào đó? Hơn nữa, Lỗ quận ở một góc xa của Hà Nam. Thực tế phạm vi khống chế của Đại Đường còn lớn hơn Vương Thế Sung. Nếu như một ngày nào đó quân Đường có hơi không chú ý về phía đông chiến tuyến thì ai có thể đoán được Vương Bạc có lại thay cờ hiệu nằm vùng cho nước Trịnh hay không? Bán Lỗ Quận cho Vương Thế Sung. Dù sao y bán không chỉ mới một, hai lần, sớm cũng là ngựa quen đường cũ thôi.

Trình Danh Chấn liền trầm tư, không khí trong phòng liền trở lên nặng nề. Xưa này lão thái thái là người biết nặng nhẹ cũng không dám bức bách con quá. Đỗ Quyên không có bất kì một thiện cảm nào với Vương Bạc và Chu Văn, sẽ càng không chủ động yêu cầu chồng giúp hai người kia ngẩng đầu lên được. Chỉ có hai đứa nhỏ không hề cảm thấy không khí có chút thay đổi nào, vẫn còn mày một muôi, tao một muôi, múc nước ô mai ngọt ăn, vui vẻ vô cùng.

Một lát sau, Tiểu Hạnh Hoa khóc ở bên ngoài đủ rồi liền lau khô nước mắt rón rén đi đến. Thấy mọi người trong đầu đều buồn bực không muốn ăn cơm nữa liền cười, phá tan sự tĩnh lặng, thấp giọng giục hai đứa trẻ:

- Chưa ăn cơm xong cơ à? Ăn xong rồi thì chào bà nàng ngoại và cậu mợ đi về, mang nước ô mai về phòng mình uống đi.

Hai đứa nhỏ sớm đã không muốn chịu vạ trên bàn cơm rất nghe lời đứng lên chào rồi cười đùa đi ra. Nghe tiếng cười của bọn chúng xa dần, Tiểu Hạnh Hoa nhìn ra phía ngoài, sửa lại quần áo rồi từ từ ngồi xuống:

- Biểu ca, muội...

- Đứng lên, mau đứng lên, muội làm gì vậy?

Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên giật mình sợ hãi, cả hai cùng đứng lên đỡ nàng ta đứng lên.

- Muội, muội...

Tiểu Hạnh Hoa giùng giằng không chịu đứng lên, nước mắt dàn dụa chảy xuống:

- Biểu ca, muội, cả nhà muội có lỗi với huynh. Nhưng bọn trẻ, bọn trẻ không đáng chết! Chỉ cần huynh cứu bọn nhỏ, dù vợ chồng muội chết kiếp sau cũng nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp huynh.

- Nói gì thế?

Đỗ Quyên lùi nửa bước về phía sau:

- Rốt cuộc sao lại thế này, muội không nói rõ làm sao vợ chồng ta đồng ý được.

- Muội, muội...

Tiểu Hạnh Hoa co rúm người lại, nói càng không đâu vào đâu.

Trình Chu thị thấy thế biết rằng đàn bà sau khi khóc chỉ làm chuyện rối thêm liền dùng đũa gõ bàn, thấp giọng ra lệnh:

- Đứng lên mà nói, con nhỏ này, dù sao nó cũng là Biểu ca con, có thể giúp được, nó lại mặc kệ sao?

Tiểu Hạnh Hoa không dám cãi lời chỉ bảo của nàng liền nghẹn ngào đứng lên. Vào lúc này, nàng ta không dám giữ sự tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình nữa, trong lòng lộ rõ sự yếu đuối và thê lương:

- Cháu, cháu không dám cầu xin Biểu ca điều gì khác, chỉ muốn ở đây trong một thời gian ngắn. Ba tháng, à không, không, một tháng cũng được.

- Chu Văn nói với muội thế sao?

Trình Danh Chấn bực bội, bất chấp những mâu thuẫn lúc trước, cau mày hỏi.

- Vâng.

Tiểu Hạnh Hoa nghẹn ngào trả lời. Nước mắt rơi đầy mu bàn tay nhưng nàng ta không để tâm đến.

- Cậu ta đi Kinh Thành làm gì? Muội có thể kể lại tỉ mỉ tình huống cho ta nghe không?

Trình Danh Chấn trầm ngâm tiếp tục hỏi.

Bình Luận (0)
Comment