- Huynh, huynh ấy sau khi rời Quán Đào vẫn đi theo những người không giống mình. Sau đó bị đánh bại, huynh ấy đi cùng Vương Bạc!
Tiểu Hạnh Hoa thấy thái độ của Biểu ca đã dễ hơn vội trấn tính miêu tả lại một cách đứt quãng:
- Thời gian ngắn trước đó. Vương Bạc không liên hệ được với Đậu Kiến Đức liền sai ngườ đi liên hệ với Trường An bên này. Sau đó triều đình hạ chỉ thỉnh cầu Vương Bạc làm Tổng quản Châu đại cho họ. Lệnh cho huynh ấy về cung yết kiến Hoàng thượng. Vương Bạc không dám đi, liền phái tướng nàngng làm đặc phái viên. Vợ chồng muội nghe nói huynh ở Thượng Đảng liền quyết định tách ra. Huynh ấy tiếp tục đi Kinh thành, muốn muội mang theo con nhỏ tạm thời tìm huynh nương tựa.
Thấy ánh mắt thê lương của Tiểu Hạnh Hoa, trong lòng Trình Danh Chấn vừa thương vừa chua xót. Cùng tuổi nhưng nhìn Tiểu Hạnh Hoa già hơn Đỗ Quyên đến cả chục tuổi. Nếu không phải từ nhỏ lớn lên cùng nhau thì đến giờ Trình Danh Chấn cũng không thể tin được em họ mình mới hai mươi tuổi.
Có thể chuyện này rất khó can thiệp vào. Tri Thế Lang Vương Bạc ỷ vào sát phạt quyết đoán, dũng cảm vì danh phản bội. Còn trong vị Hoàng đế bệ hạ trong triều đình kia lại có gan phản bội mình nhưng cũng không giành cho cơ hội lần thứ hai. Đang cân nhắc sợ lợi hại trong đó, đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài của mẹ, hắn liền thấp giọng hỏi:
- Tướng nàngng của muội có từng nói với muội? Lúc này Vương Bạc kia thành tâm đầu hàng hay vẫn còn một chân đứng hai thuyền?
- Tướng nàngng chưa nói.
Tiểu Hạnh Hao lau nước mắt nức nở đáp:
- Nhưng, nhưng huynh ấy có nói qua, cho dù Vương Bạc lại tạo phản thì huynh ấy cũng không theo. Huynh ấy đồng ý ở kinh thành chờ Hoàng đế Đại Đường bị giết chết. Cũng là đổi lại sự bình an cho hai đứa trẻ.
Dứt lời nàng ta liền ngồi xổm xuống đất khóc thất thanh.
- Ôi, đứa trẻ này!
Trình mẫu lắc đầu kéo nàng ta đứng lên:
- Con ở lại đi. Coi như tìm nàng nương tựa không phải tìm Biểu ca con nương tựa. Rất nhiều chuyện nó cũng không tự chủ được.
Tiểu Hạnh Hoa không dám đáp lại, quay đầu nước mắt lưng tròng nhìn Biểu ca và chị dâu. Lúc này, trong lòng Trình Danh Chấn sớm đã hiểu ra chân tướng sự việc, hắn không khỏi cười khổ lắc đầu:
- Ở lại đi, muốn ở bao lâu thì ở. Lúc nào Chu Văn thấy an toàn chắc chắn sẽ đón hai mẹ con muội.
- Biểu ca.
Tiểu Hạnh Hoa bỏ cánh tay nàng ra lại quỳ xuống lần nữa:
- Cả đời này muội có lỗi với huynh. Kiếp sau...
- Có kiếp sau hay không còn chưa biết đâu!
Đỗ Quyên thở dài, tiến lên đỡ Tiểu Hạnh Hoa đứng lên, đối phương cũng không từ chối:
- Đã đến đây rồi thì không có lý gì lại đuổi muội đi. Nhưng muội cũng cần cẩn thận hơn nhiều một chút, đừng có gây phiền toái cho Biểu ca muội. Nói thật, tướng nàngng kia của muội...
- Không đâu, không đâu!
Tiểu Hạnh Hao sợ đến mức xua tay liên tục:
- Lúc sắp đến, huynh ấy có nói với muội. Thực ra năm đó, là huynh ấy có lỗi với Biểu ca trước. Chỉ là chỉ là lúc đó...
- Chỉ là, chỉ là, lúc đó y đã thành thói quen rồi. Căn bản không coi Biểu ca nàng là người đúng không?
Trình Danh Chấn cười khổ một tiếng lắc đầu nói. Chu Văn chết tiệt cùng đường bí lỗi còn tính kế với mình. Đoán rằng với tính cách của mình sẽ không đuổi mẹ con em họ ra khỏi nhà, càng không nỡ giết đứa trẻ. Như vậy dù Vương Bạc hai lần phản bội, Chu Văn sẽ bị liên lụy. Dưới sự che trở của mình hai đứa trẻ sẽ được bình an mà trưởng thành. Tính giỏi lắm, đúng là tính rất khôn khéo.
- Vâng!
Tiểu Hạnh Hoa cắn môi gật đầu thừa nhận.
- Bây giờ thì sao, cuối cùng cũng coi người khác là người rồi.
Đỗ Quyên quyết liệt cười khổ nói. Tiểu Hạnh Hoa không dám nhìn vào mắt nàng chỉ cúi đầu khóc không nói gì.
Vợ chồng hộ không nhẫn tâm đuổi người đi, đành cho phép 3 mẹ con họ ở lại nhưng trong bụng cảm thấy rất bực bội, còn hơn cả bị bại trận. Đến nửa đêm Đỗ Quyên còn thất bực mình đấm một cái lên ngực Trình Danh Chấn thấp giọng truy vấn:
- Chàng nói xem, sao hai vợ chồng họ lại mặt dầy thế chứ, còn dám mang con đến đây nhờ vả.
- Có lẽ mẹ nói đúng, cùng đường mà!
Trình Danh Chấn thở dài, vừa bực vừa tự hào. Đến lúc chết kẻ thù còn muốn lợi dụng sự lương thiện của mình, cả đời này mình thất bại thật rồi.
- Chàng nói xem, hai đứa nhỏ kia chỉ có 3 tuổi?
Đỗ Quyên nghĩ thầm một chút, cảm thấy không cam lòng chống đầu lên nhìn chồng hỏi dồn.
Vẫn chưa nguôi ngoai, khuôn mặt của nàng xinh như hòa đào. Trình Danh Chấn không kìm nổi nhẹ nhàng đặt lên môi vợ:
- Nghĩ gì thế? Nếu như là con của ta, nàng có phí tâm cầu xin ta nhiều thế không? Để hai đứa trẻ gọi cha, ta và nàng sao có thể chứ?
- Hổ dữ còn không ăn thịt con mà!
Đỗ Quyên bị chồng làm cho dịu lại cười cười từ từ nằm xuống. Kéo tay vuốt lên bụng phẳng của mình:
- Không phải là tốt rồi. Nếu không sao một đêm có thể có hai cái thai. Đến giờ thiếp vẫn chưa có kết quả gì?
- Còn nói nữa à, năm đó không phải muội hồ đồ gây sức ép, hôm nay sao lại hiểu lầm như vậy!
Trình Danh Chân lật người, dùng miệng hôn lên cổ thê tử nói:
- Nàng nói xem, ta phạt nàng thế nào đây?
- Chàng, chàng...
Đỗ Quyên đánh loạn lên rồi ôm chặt lấy chồng. Nàng không buông. Dù đứa bé kia là của Trình Danh Chấn thật thì nàng cũng không buông. Ai cũng không được, dù có khóc sướt mướt đáng thương.
Hai vợ chồng lại trở về yên lặng. Đỗ Quyên lấy khăn tay trên đầu giường lau trán cho chồng rồi trở mình về chỗ cũ hạ giọng nói:
- Là thật cũng tốt. Ít nhất cũng là cốt nhục của chàng.
- Nói là không phải rồi mà. Muội là người lòng dạ hẹp hỏi!
Trình Danh Chấn nhéo mũi vợ cười trách cứ.
- Chàng nói xem, chúng ta để đứa trẻ lại nhận làm cho nuôi của chàng được không?
Sau đó Đỗ Quyên không né tránh hỏi.
- Nói gì vậy? sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ có con của mình!
Trình Danh Chấn hơi bất mãn nhìn vợ rồi phản bác.
- Nếu không, dựa vào cái gì mà chúng ta phải nuôi con họ Chu. Nhận nó làm con nuôi của chàng hai nhà có mất mát gì đâu?
Đỗ Quyên suy nghĩ một chút, tiếp tục đề nghị.
- Nàng tìm đường chết rồi!
Trình Danh Chấn nắm lấy tay vợ, thấp giọng mắng.
Rất nhanh trong phòng có tiếng mưa rơi vọng vào, lộp bộp xuyên thấu màn đêm dài đằng đẵng. Cả đêm trằn trọc Chu Hạnh Hoa ngồi dậy, tiện tay châm ngọn nến trước bàn.
Dưới ánh nến hiện lên một khuôn mặt tiều tụy. Không gặp người quen thì không có cảm giác, đối lập với Đỗ Quyên nàng không ngờ mình lại già nhanh như vậy. Nhưng trách ai được chứ. Nhớ đến lựa chọn năm đó, nàng không dám hối hận dù chỉ một chút. Tuổi trẻ bồng bột, nếu lựa chọn sai sẽ phải trả giá nhiều. Còn đường mình chọn không thể oán trách trời đất được.
Chỉ có điều kí ức giữa hai vợ chồng lúc sắp chia tay đến giờ vẫn còn hiện về. Nàng nhớ rõ, lúc đó hai vợ chồng cùng đi trên một con đường đầy bạn bè, người thân. Đếm đi đếm lại người duy nhất có thể tin tưởng không từ bỏ ba mẹ con nàng chỉ có, chỉ có Biểu ca Trình Danh Chấn.
Lúc đó, trượng phu nàng cười khổ một tiếng, thê lương như vậy.