Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 609 - Chương 253: Cố Nhân (12)

Chương 253: Cố Nhân (12)

Thành Trường An trong màn đêm nguy nga mà tráng lệ.

Khói lửa chiến tranh đã dần lùi xa. Vết máu năm đó công phá thành cũng dần biến mất theo năm tháng. Chim yến trước nhà Vương Tạ đã quay về nhưng không biết nhà cũ đã đổi chủ, vẫn còn luyến tiếc. Dương Thị, Vũ Văn Thị, Bùi Thị, Tô Thị đều đang thay đổi, Trưởng Tôn gia, Tiêu Gia đông như trảy hội, hết thảy đều biến hóa, hết thảy lại dường như cũng chẳng có thay đổi gì. Ba năm trước ấu ve trải qua kiếp nạn leo ra khỏi bùn đất, đang ngâm nga trên cành lá:

- Biết rồi, biết rồi, biết rồi!

Còn về phần rốt cuộc đã biết cái gì thì có lẽ chỉ có chúng nó mới biết được.

Trong điện Cần Chính, Hoàng đế Đại Đường Lý Uyên bị tiếng ve kêu là cho phiền lòng, ông bỏ tấu chương trong tay ra rồi hô ra ngoài:

- Đêm nay ai gác, có thể nghĩ ra cách gì để bên ngoài yên tĩnh một lát không? Không có mắt gì cả phải làm gì còn muốn trẫm hạ lệnh sao?

- Khải tấu bệ hạ, Trưởng Tôn tướng quân đã phái người đi đuổi rồi, chỉ là năm nay nhiều ve quá, đuổi trong một chốc không có hiệu quả gì cả.

Thị vệ bên ngoài nghe thấy tiếng tức giận vội vàng đi vào giải thích.

- Các ngươi thật ngu ngốc, không biết dùng khói mà hun sao?

Lý Uyên nhìn tên thị vệ sợ hãi, cười chỉ bảo. Trực đêm nay là Thiên Ngưu Bị cháu họ của Trưởng Tôn Thuận Đức, không phải là người quá thông minh nhưng rất trung thành với triều đình. Cho nên thỉnh thoảng có sơ xuất gì ông tcũng không cần phải tra cứu đến cùng. Thứ nhất là phải để ý đến cảm xúc của lão thần. Còn nữa, cũng tránh cho bọn thị vệ cảm thấy mình khắc nghiệt thiếu tình cảm.

- Bệ hạ anh minh, mạt tướng sẽ đi chuẩn bị lá ngải cứu.

Thị vệ đi vào trả lời vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ. Dùng lá ngải cứu đốt cháy thành khói đặc để xua đuổi côn trùng, đây là kiến thức phổ thông. Nhưng trong hoàng cung, không có lệnh của bề trên không ai dám vận dụng. Bây giờ có được khẩu dụ của Bệ hạ thì không giống với lúc trước nữa, dù có nhiều khói thì cũng sẽ không có ai tìm đến. Cũng đỡ khiến cho các huynh đệ một phen mệt mỏi, lè lưỡi chạy đi chạy lại dưới tán cây..

Từng đợt khói thuốc bốc lên, tiếng ve lập tức yếu dần đi nhưng cảm giác khô nóng càng gay gắt hơn. Lý Uyên nhíu mày, thấp giọng phàn nàn nói:

- Một lũ ngu không biết làm cho khói lá bớt đi một chút à. Cứ ngu như thế lát ve chưa bị hun chết thì trẫm đã bị nóng mà chết trước rồi.

- Bệ hạ, lòng yên tĩnh thì tự nhiên sẽ mát thôi!

Hữu Phó xạ Bùi Tịch bị Lý Uyên giữ lại xử lsy chính vụ từ trong đống tấu chương ngẩng đầu lên cười nói.

- Chuyện nước, chuyện nhà xử lý từ sáng sớm đến bây giờ vẫn còn một đống lớn! Sao mà lòng trẫm có thể yên tĩnh lại được?

Lý Uyên phẫn nộ đẩy đám tấu chương ra ngoài, trong lòng oán giận.

- Bệ hạ là Hoàng thượng mà!

Bùi Tịch nhún vai cười đáp lại.

Lý Uyên á khẩu không nói được câu nào, đành phải nhìn sang chỗ khác không thấy vẻ mặt cười của Bùi Tịch. Đối với lão da trâu chém không đứt, luộc không quen này đến thần tiên cũng hết cách. Nhưng càng như thế, Lý Uyên lại càng muốn ủy thác cho Bùi Tịch. Các thần tử sa sẩm mặt mày nhiều lắm, một chút cũng khiến cho người ta lo lắng. Chỉ có Bùi Tịch là gian trá cũng thế mà nịnh hót cũng vậy, sẽ giải quyết vấn đề trong truyện cười.

Thấy Lý Uyên kinh ngạc, một người khác cũng bị giữ lại để xử lý chuyện nước là Tống Quốc Công Tiêu Vũ cúi đầu cười. Làm một người chính trực, một trọng thần cẩn thận, y không giống như Bùi Tịch không kiêng nể gì mà đùa giỡn với Hoàng đế bệ hạ như vậy. Nhưng y cũng không dám đồng ý với Lý Uyên sở dĩ phiền lòng như vậy là lo cho chuyện nước. Trên thực tế, gần đây đối với nước Đại Đường căn bản là chẳng có chuyện gì vừa ý. Quận Vương Lý Hiếu Cung ở quận Hà Nam thế như chẻ tre, đã hoàn toàn phá hủy thế lực cát cứ ở ven bờ Trường Giang. Đỗ Phục Uy quy hàng, Tiêu Hiến bỏ chạy. Còn ngay cả mấy di thần nhà Tùy cũ ở Lĩnh Nam, gần đây cũng liên tiếp bức bách binh uy Lý Hiếu Cung gần đây cũng liên tục đưa ra tín hiệu nguyện ý nội phụ với Đại Đương. Ở phương bắc, Thái tử Kiến Thành và Tần Vương Thế Dân liên kết với nhau nhiều lần đánh bại Lưu Vũ Chu, không có gì bất ngờ xảy ra thì trước mùa đông năm nay chiến sự ở Hà Đông có thể hoàn toàn chấm dứt. Trừ hai thế lực cát cứ này, hiện giờ có thể chống lại Đại Đường, cũng chỉ còn Vương Thế Sung và Đậu kiến Đức. Nhưng hai thế lực đại cát cứ này đều lộ rất rõ nhược điểm, không cần Đại Đường điều động quốc lực, vẻn vẹn chỉ có một trong hai người là Tần Vương hoặc Quận vương Hà Gian lãnh binh là có thể diệt trừ được.

Tiền đồ chói lọi như vậy khiến cho Lý Uyên đứng ngồi không yên, không phải thần tử có thể can thiệp vào chuyện. Lần trước Bùi Tịch cả gan nói chuyện thay Thái tử, khuyên Lý Uyên cành suy yếu thì nên củng cố thân cây. Kết quả là chưa đến hai tháng, trong nháy mắt Lý Uyên vì không thể rũ bỏ được cốt nhục của mình mà một lần nữa lại bắt đầu dùng Tần vương, ủy thác trọng trách. Làm hại Bùi Tịch thành người ác, đến giờ còn bị nhân mã của Tần Vương hệ theo dõi sít sao, động một chút là bị buộc tội.

Thấy hai tâm phúc cũng không chịu được tâm tính của mình, Hoàng đế Đại Đường liền cười, mặt dày lầu bầu:

- Vua có sự khó xử của vua, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, trẫm cũng không thể vì một mặt này mà cắt mặt kia đi được! Muốn kế vẹn cả đôi đường, cha con hòa thuận, huynh đệ tương trợ, có thể tất cả mọi chuyện đều không được như mong muốn! Ôi!

Bùi Tịch cười cười làm bộ như không nghe thấy gì, lại vùi đầu vào đám tấu chương. Tiêu Vũ không đành lòng nghe Lý Uyên than thở tiếp, do dự một lát rồi thấp giọng đề nghị:

- Chuyện nhà của Bệ hạ, vốn dĩ thần không nên lắm miệng. Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, đúng là Tần Vương có hơi vội vàng. Còn thái tử điện hạ chỉ e là mất thân phận của trưởng huynh.

- Đúng vậy, đúng vậy!

Thấy có người tiếp lời, Lý Uyên lập tức được thể lấn tới:

- Trẫm phiền lòng chính là cái này, Tiêu khanh, khanh có kế sách nào giải quyết không?

- Hiện giờ Thái tử và Tần vương đang là trụ cột của Đại Đường, bệ hạ nên thận trọng! Có thể mang tấu chương gần đây nhất của hai người đọc cho quần thần nghe. Trên triều đình lấy ra một điều lệ.

Tiêu Vũ lắc đầu thấp giọng nói.

- Ôi!

Lý Uyên sớm đã biết không hỏi ra được diệu kế gì từ miệng Tiêu Vũ, ông ta liền thở dài đưa mắt nhìn sang Bùi Tịch. Bùi Tịch vẫn làm ra vẻ không nghe thấy cầm bút vẽ tranh lên tấu chương. Chuyện này khiến cho Lý Uyên thực sự có chút không vui, rất nhanh ông ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị cứng rắn nói:

- Bùi khanh, khanh có thể cho trẫm một diệu kế không?

- Thần là Hữu Phó Xạ đương triều không tiện can thiệp vào chuyện nhà của bệ hạ!

Bùi Tịch cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Hơn nữa với thân phận, địa vị trước mắt của thần, theo bất kì bên nào thì cũng khó tránh khỏi bất công cho bên kia. Chi bằng không nói thì hơn!

- Khanh là lão cáo già!

Lý Uyên cười mắng:

- Đêm nay chỉ có ba người chúng ta, khanh sợ gì chứ?

- Thần sợ rằng sau khi bệ hạ trăm tuổi, thần sẽ chết không toàn thây!

Bùi Tịch ngửa mặt lên tội nghiệp nói.

- Trẫm ban cho khanh kim bài miễn chết rồi mà!

Lý Uyên cười oán giận.

- Nếu người kế nhiệm không nhìn thấy sự quyền uy của bệ hạ thì có một trăm kim bài miễn chết cũng vô dụng thôi?

Bùi Tịch nghiêm mặt đứng dậy trả lời.

Nghe như thấy như vậy, ánh mắt của Lý Uyên lại lạnh lùng. Đương nhiên là ông hi vọng sẽ truyền lại giang sơn cho con cả. Kiến Thành nhân hậu, tiếp đế vương vị sẽ không khiến cho các huynh đệ sau này khó xử. Nhưng chiến công của Thế Dân lại dày dặn cộng thêm mãnh tướng dưới tay như mây, nó sẽ để cho Kiến Thành ngồi vững ngôi vị Hoàng đế sao? Cái chuyện gọi là không nhìn thấy uy quyền của bệ hạ, bây giờ đã xảy ra rồi, sau khi mình chết ai có cách mà ngăn cản đây? Lúc đó tiếng đời gièm pha chỉ e Bùi Tịch có chết cũng không chốn nương thân.

- Chuyện nhà của bệ hạ, bệ hạ tự giải quyết là được.

Bùi Tịch thở dài, thái độ nghiêm chỉnh bổ sung:

- Thần chỉ dám nhắc nhở bổ sung một câu, dù chuẩn bị xử lý thế nào thì càng sớm ra tay càng tốt. Không thể lại để tai họa ngầm về sau. Nhà đế vương không tình thân từ cổ chí kim đều như vậy.

Nhà đế vương không có tình thân. Nhiền ngẫm những lời này, sắc mặt Lý Uyên càng lúc càng xanh xao. Lời của ba quân thần hôm nay đều là bắn tên không đích. Theo chiến sự Hà Đông đột nhiên tăng mạnh, mâu thuẫn giữa Kiến Thành và Thế Dân càng sâu sắc hơn. Mấy hôm trước, tấu chương của hai người đã đến kinh thành. Ngoài tin báo thắng trận ra trong tấu chương, Tần Vương Thế Dân còn chỉ trích những tiêu cực của huynh trưởng trốn tránh cuộc chiến khiến cho đại quân bỏ qua cơ hội tiêu diệt quân của Lưu Vũ Chu. Còn thái tử Kiến Thành dù không tranh công với em trai nhưng lại chỉ ra cuộc chiến ở Trường Thành năm đó. Chuyện ẩn tình của công chúa Bình Dương. Có người thèm thuồng quyền binh của nương tử cho nên cố tình kéo dài thời gian trên đường, ngồi nhìn Uyển Nhi lâm vào nguy hiểm mà không lo lắng.

Đối với hành động tranh công của Lý Thế Dân và huynh trưởng, trong lòng Lý Uyên thực sự rất bất mãn. Nhưng về chỉ trích Lý Thế Dân của Lý Kiến Thành, Lý Uyên cũng có cảm giác chán ghét như vậy. Ông tin chắc rằng, có được huyết mạch cao quý của Lý gia thì kể cả là con thứ của mình cũng quyết không phải là kẻ lòng người dạ thú, càng không thể làm ra chuyện mưu ác để hại chị ruột. Tuy trong tấu chương của Kiến Thành có đề cập qua mấy cuộc chiến. Từ quân Lưu Vũ Chu đầu hàng cho đến tướng lĩnh viết bảng tường trình, nhưng Lưu Thế Dân nhiều lần đánh bại Uất Trì Kính Đức, còn giết chết cả Tống kim Cương, tướng đầu hàng của Lưu Vũ Chu quân rất ghen ghét cố ý vu oan hãm hại là điều không thể tránh khỏi.

So sánh hai người, Lý Uyên đã cảm thấy Kiến Thành có chút không đủ tư cách. Sau này Thái tử kế thừa thống trị ngôi vị, thật sự là không nên dễ dàng để trúng kế châm ngòi ly gián của kẻ khác. Mặc dù là vì đả kích cạnh tranh ngôi vị Hoàng đế, vì tiền đồ của mình mở đường cũng nên ra tay bằng những thủ đoạn cao minh hơn một chút. Lấy loại không căn cứ gì đó hãm hại đối phương chỉ khiến quần thần cảm thấy lòng dạ y hẹp hòi mà hôi. Làm một phụ thân như ông cũng cảm thấy không chắc chắn.

Thông cảm cho tâm trạng làm cha của Lý Uyên, Tống Quốc Công Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi thử thăm dò nói:

- Nếu thực sự bệ hạ khó xử, thần có một cách.

- Cách gì?

Lý Uyên hồi phục lại tinh thần thở dài, thấp giọng hỏi.

- Có thể chuyện lớn biến thành nhỏ, chuyện nhỏ biến thành không có!

Tiêu Vũ cười, thần bí nói:

- Bệ hạ có sức khỏe tốt, đăng triều hai mươi năm không thành vấn đề. Còn trong thời gian hòa hoãn mười năm năm thiên hạ sẽ thái bình.

- Ừ!

Lý Uyên nhẹ nhàng gật đầu. Đây chắc chắn không phải là một cách. Nếu luận về võ công, Kiến Thành thua xa Thế Dân. Nếu chỉ một mặt ủng hộ Kiến Thành, chèn ép Thế Dân... có lẽ quần thần cũng biết là không công bằng. Mà sở trường của Kiến Thành là thuần thục chính sự, lúc mình cần người xử lý triều chính, có lẽ nó có thể làm cho huynh đệ và mọi người tin tưởng. Địa vị thái tử càng được củng cố.

Bình Luận (0)
Comment