- Thần cho rằng, sớm quyết đoán để cho cái đuôi to sau này khó vẫy.
Bùi Tịch thấy Lý Uyên chuẩn bị tiếp nhận đề nghị của Tiêu Vũ liền lắc đầu kiên trì nói.
- Nếu Bùi khanh sợ gây phiền toái cho người nhà mình thì cũng đừng nhúng tay vào!
Lý Uyên hơi thất vọng quay đầu lại thấp giọng chỉ bảo:
- Trẫn vẫn còn đủ thời gian.
- Thần chỉ phụng mệnh nói ra kiến giải của mình thôi!
Bùi Tịch cung kính khom người từ từ ngồi xuống.
Lý Uyên không muốn để ý đến ông ta nữa. Tuy hiểu trong lòng Bùi Tịch lo lắng cái gì nhưng “hổ dữ không ăn thịt con”. Dù các con có bất hiếu thế nào cũng là do người cha không dạy bảo tốt, sao nói trở mặt là trở mặt được ngay? Thực tế bây giỡ rõ ràng là bồi dưỡng bên này thì phải có thủ đoạn chèn ép bên kia. Mà trong tay Kiến Thành và Thế Dân đều có trọng binh, gây chuyện không hay sẽ dẫn đến thảm kịch huynh đệ, cha con thương tàn. Chi bằng trì hoãn để huynh đệ họ tỉnh táo một chút khiến cho người làm cha như ông cũng có thêm chút thời gian.
Thấy vẻ mặt bị lạnh nhạt của Bùi Tịch, trong lòng Tiêu Vũ rất băn khoăn. Y suy nghĩ một lúc rồi cười nói:
- Thực ra, chỉ là Bùi đại nhân hi vọng trong lòng bệ hạ có thể tự cân nhắc mà thôi. Không thúc giục bệ hạ phải làm cái gì! Cách này của thần, mới là đau đầu chữa đầu, đau chân chữa chân, chưa chắc đã phù hợp với tình hình thực tế.
- Hừ!
Lý Uyên biết Tiêu Vũ đang nói giúp cho Bùi Tịch liền hừ lạnh một tiếng, không ngờ câu chuyện lại lằng nhằng như vậy. Trong ba người quân thần thì có hsi người bụng phát hỏa, không khí trong phòng càng lúc càng nóng. Lại phải xử lý mấy chuyện cấp bách. Lý Uyên lấy ra một phần tấu chương nhẹ nhàng gõ thấp giọng hỏi:
- Về tâm phúc dưới trướng của Vương Bạc, Chu Văn đã trên đường đến kinh thành, đưa vợ và hai con đến chỗ Trình Danh Chấn, được đấy! Một tổng quản ngả hết về triều đình rồi.
Tiêu Vũ hoảng sợ, vội vàng đứng lên đi đến trước mặt Lý Uyên nhận tấu chương. Xem xét tỉ mỉ, y không phát hiện ra cái gì là vượt khỏi khuôn phép cả, suy nghĩ một lúc y nói:
- Tấu chương của quan viên địa phương đã nói. Chu thị là em họ của Trình Danh Chấn. Là anh em họ nhiều năm không gặp, trên đường nghe được tin đến thăm người bà con cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa, ba mẹ con họ đi rồi, Chu Quận Thừa trên đường đi cũng sẽ không bị trì hoãn!
- Vậy sao? Sao ta lại cảm thấy tên họ Chu này chính là cho vợ con đường rút lui nhỉ?
Lý Uyên trầm mặt lại, giọng lên cao chất vấn:
- Bùi Khanh, ngươi nghĩ sao?
Một lần nữa lại bị Lý Uyên hỏi, Bùi Tịch không thể không đứng lên, nhẹ nhàng chắp tay về phía Lý Uyên:
- Về phần tấu chương này thần đã xem qua, phỏng đoán của bệ hạ không sai. Mẹ con Chu thị chính xác là để mình có đường rút lui. Nhưng không phải là y đề phòng bệ hạ là là chủ cũ Vương Bạc.
Sở dĩ Lý Uyên nói những phần râu ria của tấu chương này ra là để nhằm vào Bùi Tịch, để mình có chút ác khẩu. Lúc này, Bùi Tịch nói nhẹ nhàng, không kìm nổi cười lạnh một tiếng quyệt miệng nói:
- Bùi khanh biết rõ như vậy chắc là đã hỏi Chu Văn rồi? Trẫm nhớ rõ là y đến kinh thành thì rất khép kín, rất ít đến thăm, sao lại chọn đúng Bùi khanh nhỉ?
- Thần chưa từng gặp Chu quận thừa!
Bùi Tịch cười giải thích:
- Thần cũng không hỏi Trình Danh Chấn mà chỉ là đoán thôi. Vương Bạc là một tên phản bội, gặp một chủ công như vậy trước sau gì cũng phải tính đường sống cho con cái.
- Khanh nói là chắc chắn trẫm sẽ giết y để lập uy? Trong mắt khanh, trẫm lại kinh khủng đến thế sao?
Lý Uyên nhìn Bùi Tịch cười hỏi.
- Không phải là bệ hạ thích giết người mà là pháp luật của Đại Đường không thể khinh nhờn được.
Bùi Tịch lại mỉm cười, dường như đã sớm biết Lý Uyên sẽ dùng chiêu thức đó với mình:
- Nếu như Vương Bạc phản bội, chiếu theo luật lệ Đại Đường, y chết là cái chắc. Chu quận thừa mang theo vợ con bên cạnh sẽ bị liên lụy.
- Đến chỗ đó của Trình Danh Chấn có thể bảo vệ được họ sao? Ai cho hắn quyền lực? Ai cho hắn cái gan đó?
Lý Uyên biết Bùi Tịch rất thích Trình Danh Chấn cho nên mới cầm tấu chương này lên. Thấy đối phương đã vào bẫy mình gài, ông đột nhiên lên giọng.
- Không ai cho hắn quyền này!
Bùi Tịch lui về phía sau nửa bước, cười đáp lại:
- Nhưng thần muốn hỏi một câu, nếu Vương Bạc phản bội bệ hạ thật. Sau khi bệ hạ giết sứ thần của y lại còn tiếp tục đi bắt mẹ góa con côi người ta sao? Bệ hạ chỉ cần viết một thánh chỉ xử trảm người đàn bà và lũ trẻ kia. Đến lúc đó thần tin chắc rằng Trình Danh Chấn sẽ không dám cãi lời. Chỉ có điều, bệ hạ, người sẽ làm thế sao?
Dứt lời, mắt ông ta sáng lên nhìn thẳng vào cặp mắt của Lý Uyên. Lý Uyên bị hỏi ngây người ra một lúc cười lớn nói:
- Được lắm, một lão lưu manh bất tử, lại dám hỏi lại ta à? Trẫm làm thì sao? Mà không làm thì sao?
- Trong lòng bệ hạ đã biết cần gì phải hỏi lại người khác?
Bùi Tịch cười ha ha, làm lễ rồi xoay người về chỗ của mình.
- Bức bách cô nhi quả phụ!
Cơn tức của Lý Uyên vừa rồi bị Bùi Tịch làm cho nổi lúc này đã tan thành hư không:
- Như vậy, trẫm thành người thế nào rồi? Thôi đi, trẫm không làm khó được khanh rồi! Tự mình nhận thua vậy. Thực ra họ Chu này là một nhân tài, tính kế thật chắc.
- Sống được từ trong đám thổ phỉ sao có thể là người ngu được!
Thấy sắc mặt của Lý Uyên sáng lên, Bùi Tịch cũng không muốn đấu khẩu với đối phương nữa:
- Có một việc bệ hạ còn chưa nghe nói. Năm đó họ Chu kia từng có thù không đội trời chung với Trình Danh Chấn. Nhưng kết quả là y lại mang vợ con đến gửi kẻ thù!
- Có chuyện này sao? nói ta nghe một chút!
Lý Uyên liền bị hứng thú bỏ tấu chương sang một bên cười hỏi.
Bùi Tịch nhớ lại hạ giọng nói:
- Thực ra thần cũng thấy Chu quận thừa thật lạ, cho nên mới phái người đi Hà Bắc dò hỏi. Kết quả nghe ngóng chuyện xưa thật là éo le.
Vừa cười, ông ta vừa nói chuyện tình thù của Trình Danh Chấn và cô em họ, Chu Văn nói cho Lý Uyên nghe. Bao gồm cả chuyện em gái của Chu Văn bị cướp đến đầm Cự Lộc thế nào. Sao lại được Đỗ Quyên bảo vệ, rồi đến buổi hôn lễ đã hạ độc Đô Quyên ra sao... Sau khi hoàng đế Đại Đường Lý Uyên nghe xong cũng thấy chẳng khác nào huyền thoại dân gian trong thiên hạ. Ông nghe mà không ngừng vỗ bàn. Đợi Bùi Tịch kể xong chuyện xưa rồi thở dài bình luận:
- Vậy con gái của Chu gia không quên mối thù của cha mẹ coi như là một cô gái hiếm thấy. Tiếc là, thật sự đã chết rồi, đáng tiếc!
- Nhưng cô ta cũng phụ tình, phụ ân che trở của Trình tướng quân nhiều lần!
Tiêu Vũ nghe xong vẻ mặt cảm thán, nói từ góc độ của một người khác.
- Đúng vậy! Thị phi đúng sai trong đó ai mà biết được!
Lý Uyên gật đầu nhè nhẹ:
- Chính lệnh của tiền triều quá thiên vị những nhà quyền quý. Quần chúng tuy yếu đuối nhưng bị bức đến bước đường cùng cũng sẽ thành ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ thôi.
- Không phải ngươi chết thì là ta chết. Kết quả thường là ngọc nát đá tan.
Bùi Tịch gật đầu, nói.
- Triều này sẽ không dẫm vào cái khuôn như vậy!
Lý Uyên gật đầu trịnh trọng nói:
- Chắc là triều đại này sẽ không thế, ít nhất trẫm sẽ nghĩ cách tránh đi. Tiêu khanh, dù hai người các khanh là hậu duệ quý tộc nhưng cũng bày mưu tính kế nhiều cho trẫm.
- Thần vô cùng vinh hạnh!
Bùi Tịch và Tiêu Vũ thẳng thắn chắp hai tay.
- Vết xe đổ thời trước, hậu thế rút ra bài học!
Lý Uyên tổng kết lại chuyện cũ:
- Trẫm lớn tuổi như vậy rồi mà cũng chưa từng nghe nói chuyện như vậy. Sao Chu Văn kia lại gửi vợ con cho Trình Danh Chấn nhỉ? Sao y có thể yên tâm cho được?
- Sao có chuyện rượu độc hại Dương Thúc Tử?
Bùi Tịch cười nhắc đến một điển cố. So sánh Trình Danh Chấn với danh tướng Dương Hỗ thành Tây Tấn.
- Đúng vậy, nếu năm đó nếu năm đó hắn có thể vì tình huynh muội mà tha chết cho kẻ thù thì sao có thể kéo dài thù hận đến giờ được?
Tống Quốc Công Tiêu Vũ gật đầu rất khâm phục tán thưởng.
- Không ngờ người này trẻ mà lại có hoài bão lớn như vậy!
Trong lòng Lý Uyên cũng cảm phục. Hai đứa con mình vì ngôi vị hoàng đế mà không biết làm gì để đẩy đối phương vào chỗ chết. Còn một đứa trẻ lớn lên trong gia đình bình dân lại có thể vì hạnh phúc của em họ mà tha cho kẻ thù của mình. So sánh như vậy, nhân phẩm của Trình Danh Chấn thật khiến cho người ta khâm phục:
- Ta nhớ Bùi khanh đã nhiều lần đề cử hắn? Hình như là khanh cũng rất ngưỡng mộ hắn, có phải cũng vì chuyện này hay không?
- Không phải!
Bùi Tịch nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ngày đó thần để cử hắn làm hiền tài cho Đại Đường. Sau này lại cảm thấy hắn rất có duyên với thần.
- Là hợp về tính cách. Hắn và Bùi Khanh giống nhau, đều là hiểu được sự thay đổi của lòng người!
Lý Uyên cười to bình luận.
- Vâng, tạ ơn bệ hạ đã khen ngợi!
Bùi Tịch thản nhiên thừa nhận:
- Thần cảm thấy hắn sống giữa thời loạn mà không mất đi căn bản làm người. Như vậy rất hiếm có. Đại Đường ta hiện giờ võ tướng tranh tài ngày càng nhiều, sống từ bi lại không được mấy người!
- Ừ!
Lý Uyên gật đầu:
- Trẫm cũng ngưỡng mộ hắn ở điểm này. Đại Đường của trẫm không phải Đại Tùy, không thể để cho người tốt chịu thiệt, ác ôn sống làm càn được. Trẫm muốn bù đắp cho hắn, hai khanh nghĩ thế nào?
- Bệ hạ thánh minh!
Tống Quốc Công Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, giành trước đáp lại:
- Nếu bệ hạ muốn xây dựng hưng thịnh nhất định phải có quy tắc bao thiện trừng ác. Nếu không, người đời lấy loạn thần tặc tử, tham quan làm gương còn người lễ nghĩ liêm khiết thì thành cái gì? Đất nước có thể yên ổn sao?
Loạn thần tặc tử, bốn chữ này khiến Lý Uyên không khỏi nhướn mày. Ông cũng không muốn làm khó Tống Quốc Công Tiêu Vũ, cười hạ giọng nói:
- Tống công nói có lý, vì cái gọi là “Sở vương hẹp hòi” người trong cung đói chết! nhất cử nhất động của triều đình, dân chúng đều nhìn vào. Nếu không trừ ác sao có thể khiến dân chúng hiều được lễ nghĩa? Dùng Vương Bạc, trẫm cũng vì sớm bình định thiên hạ mà phải bất đắc dĩ thôi. Sau này bình định thiên hạ xong, phải loại bỏ những kẻ ác danh, hưng thịnh Đại Đường.
- Nên như thế!
Bùi Tịch cười hưởng ứng:
- Vi thần nhớ, ngày đó đi chiêu hàng Trình tướng quân, hắn nói với vi thần một câu: Cái gọi là loạn thế khiến cho người ta không gây ra nghiệp chướng thì sống không yên. Bệ hạ xây dựng thiên hạ hoàn toàn có thể bắt tay làm từ trật tự này.
- Hắn nói câu này cũng đúng!
Lý Uyên cười gật đầu:
- Trẫm nhớ hắn luôn giúp Kiến Thành trong coi quân lương phải không? Đổi lại cho hắn, các khanh nghĩ thế nào?
Bùi Tịch cười, coi như làm ơn mà không tốn sức cho Trình Danh Chấn:
- Minh Châu doanh được huấn luyện đã nhiều năm, cũng nên dùng rồi. Có thể dùng binh lạ cắm vào phía sau Lưu Vũ Chu.
- Nếu như chiến sự ở Hà Đông sớm chấm dứt, bệ hạ cũng có thể sớm mang Tần Vương dời đi cách xa, có lẽ giữa huynh đệ sẽ nhớ đến sự ưu đãi của đối phương.
Tống Quốc Công Tiêu Vũ suy nghĩ rồi cười đáp lại.