Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 611 - Chương 255: Cao Chót Vót (2).

Chương 255: Cao chót vót (2).

Dưới sự đè ếp của bốn lộ dại quân là Thái tử Kiến Thành, Tần vương Thế Dân, Bác Lăng Lý Trọng Kiến và U Châu La Nghệ, thế lực của Lưu Vũ Chu như mặt trời sắp lặn. Lúc này phái ai ra chiến trường cũng là một loại ân điển. Đánh thắng trận sẽ được thăng quan tiến chức. Nếu bại trận, thì sao có thể lại được đánh nữa? Chi bằng mua đậu hũ mà tự đập vào đó tự tử cho xong.

Trình Danh Chấn bị một vận tốt rơi xuống bất thình lình làm cho không hiểu ra sao cả. Hắn không biết triều đình không dùng mình một thời gian dài như vậy sao đột nhiên lại cho mình cơ hội lập công. Nhưng hắn cũng sung sướng nhận lệnh. Sau khi sắp xếp xong phòng ngự nơi giao giới giữa bắc bộ quận Thượng Đẳng và nam bộ quận Thái Nguyên. Hắn lập tức điều binh mã nhận lương thảo của triều đình chuẩn bị xuất chinh.

Lâu không nghe thấy tiếng kèn, Đỗ Quyên cũng thấy ngứa ngáy. Nàng tìm một bộ áo giáp vảy cá tráng lệ mặc chuẩn bị cùng đi với chồng. Trình Danh Chấn thấy thế vội kéo nàng về nh, à thấp giọng thương lượng nói:

- Cái này không thể được, ban đầu chúng ta ở Minh Thủy, nàng có thể làm loạn, nhưng bây giờ chúng ra thành quân Đường rồi, ta không thể làm trái quân lệnh được. Rất nhiều ánh mắt đang nhìn vào, dù bề trên không trách tội thì các huynh đệ cũng khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung?

- Quân lệnh gì chứ? Quân Đại Đường không có nữ tướng lãnh binh hay sao? nếu có, năm đó công chúa Bình Dương tính thế nào?

Đỗ Quyên vỗ tay chồng một chút rồi phản bác.

- Lúc đó và bây giờ đương nhiên là không giống nhau rồi.

Trình Danh Chấn cười cười, giải thích với thê tử:

- Năm đó Lý gia mới khởi binh, chưa có quy tắc, gây sức ép thế nào cũng không có ai ý kiến gì. Bây giờ là Võ Đức năm thứ ba rồi, tất cả pháp lệnh được hoàn thiện. Muội lấy thân phận là nữ cùng ta xuất binh, không phải là làm bia ngắm ở quan đạo sao? Không được hồ đồ, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta quay về.

Đỗ Quyên suy nghĩ một lát thấy chồng mình nói có lý. Nàng dậm chân miệng vẫn phàn nàn nói:

- Đây gọi là chuyện gì không biết? Không có bản lĩnh bày mưu tính kế cho Hoàng đế, ngày nào cũng để ý vào đàn bà làm quái gì! Không đi thì không đi là được chứ gì, thiếp mang theo mấy thân binh đi săn thú, không phạm vào luật trời chứ?

- Đi săn cũng phải cẩn thận một chút!

Trình Danh Chấn thấy xung quanh vắng lặng liền ôm thê tử vào lòng thật chặt:

- Trong nhà còn có chuyện cần nàng lo liệu. Dù sao mẹ ta cũng lớn tuổi rồi...

- Thiếp mặc kệ!

Đỗ Quyên giằng ra một cái, sau đó vẽ một vòng tròn lên ngực chồng:

- Chàng yên tâm đi. Lúc đánh giặc không cần phải xông lên đầu. Thiếp cũng không mong muốn chàng được phong quốc công đâu. Chúng ta...

- Ừ!

Trình Danh Chấn cười, cúi đầu.

-

Đỗ Quyên ngẩng đầu lên môi đỏ dịu dàng, ôn tồn một lát rồi lại mở to mắt:

- Còn nữa, hai bên Thái tử và Tần vương, chàng cũng đừng xen vào giữa.

- Ta biết rồi, ta và Nhị Mao đã nghĩ cách thoát thân rồi!

Trình Danh Chấn gật đầu đồng ý, lại nắm chặt tay thê tử rồi buông ra, xoay người đi ra cửa.

Đỗ Quyên đuổi sát ra cửa như một người phụ nữ bình thường đuổi theo chồng mấy bước, chỉnh đốn áo bào, mũ đai cho chồng sau đó mới lặng lẽ nhường đường.

Tướng lĩnh trung tâm Minh châu doanh ở gần bên cạnh đã lần lượt từ nhà mình đi ra, từ biệt thê tử con tạo thành một dòng người đi về phía đại thành. Các bà thê tử chào hỏi nhau cũng tụ thành một đám khác từ từ tiễn đám đàn ông. Hai năm gần đây được hưởng cuộc sống thái bình, vẻ phong sương trên mặt họ cũng bớt đi nhiều. Da trắng, môi hồng, xinh đẹp. Chỉ có vẻ thủy chung hiện rõ lên mặt là không chút tươi cười nào. Người tinh mắt có thể phân biệt được, những người phụ nữ này không phải hạng son phấn tầm thường, họ như bông hoa dại trải qua bão táp mưa sa càng trở lên rực rỡ hơn.

Đường đi vào tiền tuyến Phần Dương quanh cho khúc khuỷu. Trình Danh Chấn giữ một đám lương thực đi vào đại doanh của Tần vương. Lý Thế Dân cũng không biết rốt cuộc phải làm thế nào, phụ thân đột nhiên có phần coi trọng Tổng quản Minh châu quân chỉ có hơn 5000 binh mã, nhưng xuất phát từ thói quen chiêu hiền đãi sĩ, y vẫn chủ động ra cửa nghênh đón.

Tướng quân hai bên giao hàng xong, Lý Thế Dân tiến lên một bước, nắm chặt tay Trình Danh Chấn cười nói:

- Nghe nói về đại danh của tướng quân, vô duyên đến giờ mới được gặp mặt. Nếu hôm nay đã đến đây rồi, sao không cho huynh đệ vào doanh trại của ta nghỉ ngơi đã. Đợi hôm nào khai chiến, ta và ngươi sẽ cùng rong ruổi, chẳng phải thống khoái hơn sao?

- Được Tần Vương ưu ái, mạt tướng vô cùng cảm kích!

Trước khi ra tiền tuyến, Trình Danh Chấn đã có sự chuẩn bị đối với hành động của Tần vương, hắn chắp tay cười đáp lại:

- Chỉ là quân lương vẫn còn một nửa, mạt tướng nhất định phải đích thân áp giải cho Thái tử điện hạ. Nếu Tần vương không chê võ công của mạt tướng thấp kém, hôm nào từ chỗ Thái tử điện hạ trở về, xin nguyện làm con ngựa lên trước!

- Vạn tuế điều chúng ta ra tiền tuyến, không biết là quy về vị thái tử nào. Nếu Tần vương để mắt đến huynh đệ của ta, sao không về kinh xin một thánh chỉ cho ta về dưới trướng của Tần vương?

Vương Nhị Mao chắp tay nói đệm cho Trình Danh Chấn.

Mấy năm gần đây gã không ngừng luyện võ, cơ thể xương cốt cường tráng. Lý Thế Dân khí nhìn gã, trong lòng nổi lên ý mời chào, cười thấp giọng nói:

- Vị này chính là tráng sĩ từng huyết chiến với 5000 thiết kị của Vệ Văn Thăng, Vương Nhị Mao đúng không? Quả nhiên là rất uy vũ. Quyết chiến ở chiến trường này cũng một hai ngày rồi, viết tấu chương xin chỉ thị của triều đình, chắc chắn không kịp. Chi bằng, hai vị tướng quân trước tiên hãy cứ mang quân lương cho Thái tử huynh của ta, nếu huynh ấy không thể sắp xếp doanh trại cho các huynh đệ được thì mời hai vị tướng quân quay về đây! Thế nào?

Đề nghị này rất là suy nghĩ thay cho người khác. Trình Danh Chấn không có lý do gì mà từ chối, hắn cười chắp tay cảm ơn. Hai huynh đệ cùng đi ra ngoài doanh trại vẫn còn thấy Tần Vương đứng ngoài cửa doanh phất tay liên tiếp về phía mọi người.

- Quay về đi!

Trưởng tôn Vô Kỵ vẫn luôn đi theo Tần Vương thấy bóng tướng sĩ Minh châu doanh đã khuất xa liền cúi đầu, nhỏ giọng đề nghị:

- Hai người này chưa chắc đã có tác dụng cho điện hạ. Không cần tốn nhiều sức như vậy đâu!

- Ừ!

Tần vương Lý Thế Dân đáp lại:

- Nghe nói năm đó Thái tử huynh cũng từng có ý đồ muốn hai người này về trướng của mình, kết quả không như mong muốn! Tuy nhiên đám Ngũ Thiên Tích, Hùng Khoát Hải cũng có thể coi là hào kiệt!

- Nghe La Sĩ Tín nói, trong lúc Ngũ Thiên Tích uống rượu say có nói thực ra võ công của Trình Danh Chấn cũng không kém Ngũ Thiên Tích!

Tâm phúc hộ vệ bên cạnh được Lý Thế Dân tin tưởng là Tần Quỳnh, nghe thấy Vô Kỵ và Tần vương nói về hào kiệt, anh ta không kìm nổi liền nói xen vào.

- Vậy thì hiếm có rồi!

Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cảm thán:

- Hữu dũng hữu mưu, văn võ song toàn. Nếu trước trận hai quân và Thúc Bảo huynh gặp nhau không biết hắn có thể tiếp được mấy chiêu?

- Rút lui mười năm, hắn không bằng ta. Lai qua hai mươi năm, ta chắn không bằng hắn!

Tần Quỳnh cười cười lắc đầu trả lời. Năm nay y gần năm mươi tuổi, sớm đã qua cái tuổi ngựa non háu đá rồi. Vì thế nếu Trưởng tôn Vô Kỵ có ý châm ngòi thì cũng chỉ như gió thoảng qua tai.

Từ lúc thu Tần Quỳnh về dưới trướng, Lý Thế Dân ra vào cung đều mang theo y bên cạnh. Sở dĩ y có gan làm gương trước trận cho binh sĩ, chém tướng, cướp cờ có hơn nửa nguyên nhân là vì Lý Thế Dân tin tưởng tuyệt đối vào võ công của Tần Quỳnh sẽ bảo vệ được mình. Lúc này thấy Tần Quỳnh lại tôn sùng Trình Danh Chấn, trong lòng cũng nổi lên nhiệt huyết, cười nói:

- Luận về trình độ võ công, trong thiên hạ chỉ e không có mấy người đấu lại được với Thúc Bảo huynh. Trình Danh Chấn có thể được Thúc Bảo huynh khen ngợi, cũng coi như kỳ tài. Vương tướng quân bên cạnh hắn thì sao? Năm đó ở trại Ngõa Cương, Thúc Bảo huynh có từng chỉ điểm với anh ta không?

- Lúc đó anh ta còn chưa có kinh nghiệm, võ công thấp. Theo quan sát của mạt tướng, võ công của anh ta là do tự ngộ được trên chiến trường, không qua danh sư nào chỉ điểm. Sở trường là ở chỗ, duy nhất một chữ dũng!

Tần Quỳnh suy nghĩ một chút rồi châm chước nói.

- Một tướng liều mạng, ngàn quân dễ trốn!

Lý Thế Dân cười cảm thán:

- Với con mắt của Lý Mật, năm đó không nghĩ cách giữ lại cũng thật lạ!

- Lý Mật từng lấy vàng bạc, mỹ nữ, châu báu thử thái độ của Vương tướng quân.

Nhắc đến chuyện cũ, Tần Thúc Bảo cũng đầy cảm xúc nói:

- Nhưng Vương tướng quân lại nói, hắn xuất thân nghèo hèn, chỉ cầu có được cuộc sống như người bình thường mà thôi. Lý Mật nghe thấy vậy đành tức giận từ bỏ ý định!

- Sống như một người bình thường?

Lý Thế Dân cười to:

- Thế gian này còn có người như thế sao? thú vị đấy, càng ngày ta càng có hứng thú với huynh đệ đó rồi đấy. Thiên hạ nhiều anh tài, không thể chiêu làm tâm phúc, cũng có thể làm bằng hữu. Nâng cốc nói chuyện binh, chẳng phải cũng rất thống khoái đó sao.

- Điện hạ có tấm lòng như vậy, là phúc của võ tướng!

Tần Quỳnh cung kính hạ mình, rất thành khẩn nói.

- Ta nhớ có người từng nói với ta, một người có tấm lòng bao nhiêu, thì thiên địa bên ngoài rộng bấy nhiêu.

Lý Thế Dân đứng thẳng lên, kéo Tần Quỳnh:

- Năm đó ta chưa hiểu lắm, bây giờ, càng nghĩ càng thấy hiểu. Đi, quay về doanh trại, chúng ta bàn bạc một chút, dọn chỗ trên chiến trường để cho họ thể hiện bản lĩnh của mình.

Trưởng tôn Vô Kỵ nhẹ nhàng gật đầu đi theo sau Lý Thế Dân về trung quân. Vừa đi vừa tính kế xem làm thế nào để hai người Trình, Vương đồng ý về dưới trướng của chủ công mình. Không đợi ông ta nghĩ xong, tên lính thám báo đã về báo cáo, Minh châu doanh đưa lương thực cho Thái tử đã về rồi, không chịu nhận ý tốt của Tần vương điện hạ lại một mình dựng doanh trại ở đầu núi phía đông bắc thành Phần Dương.

- Đông bắc, đây không phải là nơi toàn đồi núi sao? Hay là thái tử cho hắn tùy cơ hành động?

Trưởng Tôn Vô Kỵ ngây người ra một lúc sau đó đoán rằng:

- Có thể trú binh ở núi Ngưu Đầu có hiệu quả gì đó. Cách chiến trường chính xa như vậy, hai quân giao chiến không chen tay vào được. Còn lưu Vũ Chu, mặc dù tan tác lên bắc cũng chưa chắc không đi qua con đường đó...

Trong mệnh lệnh của triều đình, cũng không nói rõ là ai điều khiển Trình Danh Chấn. Bởi vậy hắn một mình lập doanh cũng không phạm tội gì. Hướng về địa đồ tìm một vị trí trận cho tốt, Tần vương thở dài hạ giọng nói:

- Khá khen cho hắn, nếu như hắn thực hiện được mưu kế này thì e rằng Lưu Vũ Chu chỉ còn đường lùi mà thôi. Cơ hội Mã Ấp cũng bị mất, ta đi nói với điện hạ một tiếng để hắn thuận nước giong thuyền, tạo điều kiện cho hắn lập công thôi!

Bình Luận (0)
Comment