Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 612 - Chương 256: Cao Chót Vót (3).

Chương 256: Cao chót vót (3).

Lúc này, Trưởng tôn Vô Kỵ đúng là “nghĩ oan” cho Lý Kiến Thành rồi. Trình Danh Chấn hạ trại ở núi Ngưu Đầu rời xa chiến trường chính, căn bản không phải phụng lệnh của y. Nếu không như thế, y lúc này đến thể diện của Trình Danh Chấn mà cũng không để ý, phái Trưởng sử dưới trướng đến hỏi thăm cổ vũ mấy câu, hoàn thành việc thu nhận lương thực, đồ quân nhu.

Thực ra mà nói, y cũng không thích Trình Danh Chấn, nhưng cũng không có ác cảm gì nhiều đối với tên tướng lĩnh trẻ tuổi này. Tuy thiện ý lần trước bị hắn từ chối, nhưng sau đó tin tức của sứ giả phủ Tần vương cũng khiến cho y cân bằng lại tâm lý. Theo sau đó, Hùng Khoát Hải, Ngũ Thiên Tích lại nhiều lần lập kỳ công, nhìn trình độ của hai người này, y cũng không dám lại gây sự với Minh châu doanh.

Đương nhiên, thỉnh thoảng lại có người chủ động trút giận thay Thái tử gia, không thể để hắn ngồi lên đầu Lý Kiến Thành. Tuy nhiên, những lần đó cũng không thể đánh đổ được Trình Danh Chấn, ngược lại khiến hắn đối ứng được mà đưa ra không ít ưu đãi. Từ đó về sau, trên dưới Đông cung cũng có thái độ tốt hơn với Minh châu doanh, không trọng vọng cũng không chèn ép quá đáng, để tùy cho nó tự sinh tự diệt.

Theo tính toán của Lý Kiến Thành, Minh châu doanh chỉ có khoảng 5000 binh mã cũng không nhập vào dưới trướng của mình. Tuy Trình Danh Chấn văn võ song toàn nhưng tâm cơ quá sâu, sử dụng chưa chắc đã thành thật ngay thẳng như các mãnh tướng Ngũ Thiên Tích, Hùng Khoát Hải. Chi bằng một mình lập doanh trại, ở bên cạnh nghỉ ngơi mấy ngày. Thấy đại chiến sắp xảy ra, Minh châu doanh chỉ có 5000 người lại sốt ruột lập công, biết đâu Trình Danh Chấn sẽ chịu thua mình. Mà mặc dù hắn chọn đầu nhập Lý Thế Dân bên kia, nhưng sức ảnh hưởng đến Đông cung không lớn. Bây giờ, ngay cả đến Đại tướng Hổ Bí La Nghệ cũng nhìn rõ tình thế, mang U Châu quân dựa vào mình. Một tên Trình Danh Chấn nhỏ nhoi không thể ảnh hưởng đến đại cục được.

Nhưng y lại không thể ngờ được rằng Trình Danh Chấn lại cho quân đội tiến sâu vào núi Ngưu Đầu ngoài 30 dặm. Đường thông của ngọn núi kia là đường thông đi Thái Nguyên và Nhạn Môn, không thể nói là không có sức ảnh hưởng lớn đến chiến lược. Nhưng đường thông quận Thái Nguyên đi phương bắc không chỉ dừng lại ở đó, nếu Lưu Vũ Chu muốn rút về Mã Ấp... còn có thể chọn đi từ núi Hệ Chu xuyên qua Lâu Phiền, hoặc giả từ núi Thiếu Lương đến Tĩnh Nhạc, chắc chắn không phải treo cổ lên ngọn cây mà chết. Nếu như vậy, Minh châu doanh chẳng khác nào ngồi quan sát đại chiến, khỏi phải chém tướng, cướp cờ, đến cơ hội hò hét trợ lực cũng không có.

Dù Lưu Vũ Chu điên rồi, không thể không qua núi Ngưu Đầu. Chỉ có dựa vào 5000 quân Minh châu doanh có thể chặt đứt đường lui không? Đến lúc đó bộ lạc Đột Quyết đến đi qua Nhạn Môn đến giúp, hai tướng giáp công, Trình Danh Chấn mang con cháu Minh châu doanh nhào đến, e rằng không thể gượng dậy nổi, chỉ có thể làm ma dưới đao của Đột Quyết.

- Tên họ Trình này quả là muốn lập công đến phát điên rồi!

Nhìn dư đồ một lúc lâu, Lý Kiến Thành đưa ra một kết luận duy nhất. Chặt đứt đường rút từ Thái Nguyên về thông đạo giữa hai quận Nhạn Môn, Lâu Phiền, đóng cửa đánh chó, tiêu diệt được Lưu Vũ Chu. Ý nghĩ này cũng từng nảy sinh trong đầu hắn, nhưng thứ nhất cần phủ kín quá nhiều đường, thực hiện khó khăn. Thứ hai, Uất Trì Kính Đức dưới trướng của đối phương vô cùng dũng mãnh không ai bằng, tướng lực quân Đường phân tán ngược lại cho hắn có cơ hội triển uy.

Nếu kết luận này là Trình Danh Chấn đang đánh bạc thì Lý Kiến Thành không cần nghĩ quá nhiều. Y không cần phải phí công vì một người không biết tốt xấu. Nhớ đến ảnh hưởng của Ngũ Thiên Tích và Hùng Khoát Hải, sau này Minh châu doanh chẳng may gặp nguy hiểm gì, nhiều lắm cũng chỉ phái một đội kỵ binh đi giải vây, cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Nghĩ như vậy, y không nhìn vào dư đồ nữa mà nhìn về phía chân trời xanh ngắt, thấp giọng hỏi:

- Người đưa tin Trường An về chưa? Nhiều ngay như vậy rồi cũng phải đến rồi chứ!

- Đã về rồi, cũng dẫn theo cả người mang tin trong cung về rồi. Đang sử sang lại giấy tờ, tôi nay có thể đưa lên bệ hạ!

Tế Tửu Vu quân Đông cung tiến lên nửa bước, cười đáp lại.

Theo Thái tử và Tần vương đấu tranh từ tối đến sáng, các chư thần trong triều cũng chia làm hai phái. Hoặc là ở trước quân bày mưu tính kế hoạc là chạy đua cao thấp trong triều. Gần như cứ năm ba ngày là lại có người đưa tin đi tới đi lui. Những bức thư trong tay Lý Kiến Thành đều đưa cho Ngụy Trưng xem, đưa ra những đề xuất phân ra quan trọng hay không sau đó mới đưa lên Thái tử điện hạ, để cho y định đoạt lần cuối cùng.

Tài văn chương của Ngụy Trưng bay bổng, là một người quyết đoán. Bởi vậy Lý Kiến Thành cực kì nể trọng ông ta, phần lớn thời gian đều theo ý kiến của người này. Nhưng hôm nay, Lý Kiến Thành có chút không kiên nhẫn được nữa, nhíu mày thấp giọng truy vấn:

- Nhiều thư vậy sao? Sao không lấy mấy phong thư quan trọng đưa lên đây? Thái độ của Bệ hạ thế nào? Hai vị Tiệp Dư mới phong có hài lòng về lễ vật của chúng ta không?

- Bệ hạ không trả lời gì về tấu chương của Thái tử!

Quân mưu Tế Tử Vi Đỉnh hơi nhíu mày, thấp giọng đáp lại:

- Cũng không có bất kì phản ứng nào với lời gièm pha của Tần vương. Hai vị Tiệp Dư rất vui mừng, đồng ý nói giúp trước mặt bệ hạ.

Thời gian gần đây Lý Kiến Thành sử dụng nhiều thủ đoạn tranh giành tình cảm, Vi Đỉnh vô cùng không đồng ý. Y cho rằng nếu bệ hạ còn chưa rõ về ý đồ có thay đổi Thái tử hay không thì Đông cung lấy bất biến ứng vạn biến mới là sách lượt tốt nhất. Như bây giờ, lại chỉ chứng minh Tần vương mưu hại công chúa Bình Dương, lại làm lễ hối lộ Phi tần hậu cung. Không những không chèn ép được sự nổi bật của Tần vương ngược lại sẽ khiến Hoàng thượng cảm bao dung hơn với thái tử, chứ không có được ấn tượng về chuyện mưu ác.

Nhưng đại đa số người của Đông cung lại không nghĩ như vậy, bọn họ không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi càng ngày càng kiêu ngạo của Tần vương, họ ước có thể lập tức đánh đổ y. Vi Đỉnh có vài lần tranh luận với mọi người nhưng cũng không thuyết phục được số đông. Trông cậy vào Thái tử Kiến Thành có thể làm rõ sai trái, nào ngờ lại xuất hiện vấn đề người kế thừa giang sơn. Thái tử sớm đã rối loạn, căn bản là không có một tính toán ổn định lâu dài nào.

Không để ý đến sự không vui của Vi Đỉnh, Lý Kiến Thành cười cười tiếp tục nói:

- Lai quốc công thì sao, có hồi âm gì không?

- Lai quốc công nói, ông ta chịu ơn của bệ hạ không dám không báo thù. Chỉ cần triều đình Đại Đường vẫn cần dùng đến ông ta thì vượt qua biển lửa cũng không chối từ!

Vi Đỉnh suy nghĩ rồi bất đắc dĩ trả lời.

- Tên tiểu hồ ly này!

Lý Kiến Thành tức giận hung hăng vỗ bàn một cái. Sau khi Từ Mậu Công theo Đậu Kiến Đức trốn về Trường An vẫn ở nhà nhàn rỗi. Lý Kiến Thành đoán người này lãnh trường kỳ lãnh binh bên ngoài, chắc là không quen không có việc gì làm, cho nên mới cố tình dành cho một vị trí Tổng quản lĩnh quân dưới trướng mình, chuẩn bị chiêu xuống núi hiệu lực. Không ngờ Lý Thế Tích không chịu tiếp, lấy mấy câu nước đôi lập lờ cho qua chuyện. Cái gì mà ban thưởng chi ân, cái gì mà vượt biển lửa, điều kiện tiên quyết không phải là bốn chữ “Triều đình Đại Đường” sao? Nếu như phụ thân đồng ý chủ động phái y đến dưới trướng mình thì mình cần gì phải lén lút lãng khí sức lực như vậy?

- Thái tử điện hạ không cần tức giận!

Vi Đỉnh cười thấp giọng khuyên bảo:

- Tuy Lai quốc công từ chối ý tốt của điện hạ nhưng cũng tỏ vẻ không theo về Tần vương. Hai tướng cân nhắc, điện hạ vẫn chưa bị tổn thất gì cả?

- Hừ!

Lý Kiến Thành phẫn nộ hừ lạnh. Quan lo lộc hậu, ruộng màu mỡ, nhà đẹp còn mong gì nữa. Cũng không biết vì sao mà nhân tài càng ngày càng tụ nhiều bên Tần vương, khí thế càng ngày càng mạnh, mình lại chịu thua kém bị bỏ dớt lại xa phía sau.

- Điện hạ, thần có một câu xin điện hạ châm chước.

Vi Đỉnh thở dài, tiếp tục góp lời.

- Nói đi, không cần phải vòng vo, ta đâu phải là người không biết nghe lời của kẻ trung thành!

Lý Kiến Thành khoát tay, cười đáp lại.

Bình Luận (0)
Comment