- Tục ngữ có nói, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Dưới trướng Tần vương nhiều nhân tài, còn ở đây của điện hạ có Phùng Lập, Tiết Vạn Triệt, Ngũ Thiên Tích, Hùng Khoát Hải đều có cái dũng mà không ai bằng. Đỗ Yêm, Ngụy Trưng…có thể nói là tài diễn tấu nhạc khí. Còn có Yến quận Vương La Nghệ, Bác Lăng Vương Lý Trọng Kiên yểm trợ bên ngoài, chỉ cần điện hạ có cách đãi ngộ thích đáng...
- Vi Tế Tửu nói vậy rất đúng, thực ra trong lòng ta rất rõ.
Không đợi Vi Đỉnh nói xong, Lý Kiến Thành đã không kiên nhẫn được nữa mà ngắt lời. Điều y cần không phải là thực lực bên ngoài của hai bên mà là một thắng lợi tràn đầy vui vẻ. Chỉ có khiến Tần vương bên kia bị một đòn nghiêm trọng thì y mới thoải mái được mới không buồn bực như bây giờ, luôn nghi ngờ thần, nghi ngờ quỷ.
Thấy Lý Kiến Thành nghe không vào, Vi Đỉnh đành cười cười ngậm miệng lại. Không muốn làm cho tâm phúc cấp dưới cảm thấy tâm lạnh lẽo, Lý Kiến Thành trâm ngâm một lát rồi tiếp tục nói:
- Ngũ Thiên Tích, đội Mạch Đao khôi phục thế nào rồi?
- Đã khôi phục được tám phần chiến lực rồi, lúc nào cũng có thể ra chiến trường được!
Vi Đỉnh suy nghĩ một chút rồi thấp giọng đáp lại.
- Hùng tướng quân bên đó, huấn luyện sóc thủ đến đâu rồi?
- Đã có thể đánh trận được rồi!
- Ừ!
Lý Kiến Thành nhẹ nhàng gật đầu, rốt cuộc vẻ mặt cũng tỏ ra hài lòng.
- Tính ra, hai người bọn họ cũng là do Trình tổng quản đề cử với ta. Ta không thể không báo đáp. Ngươi hãy phái thêm người để ý đến động tĩnh của Minh châu doanh. Nếu chẳng may có nguy hiểm gì thì lập tức xuất binh cứu viện!
- Tuân lệnh thái tử
Cuối cùng nhìn thấy Thái tử đồng ý dù lúc trước có hiềm khích gì thì cũng phải suy nghĩ lại một chút, Vi Đỉnh đứng thẳng chắp tay lĩnh lệnh:
- Nhưng, Vi mỗ nghĩ điện hạ cần phải chuẩn bị làm tốt nhiều chuyện mới được!
- Cái gì?
Lý Kiến Thành ngây ra một lúc rồi thấp giọng truy vấn:
- Lẽ nào Vi Thể Tửu nhìn ra chỗ nào không ổn sao?
- Điện hạ minh xét!
Vi Đỉnh chỉ vào vị trí trên núi Ngưu Đầu cười giới thiệu:
- Doanh trại quân đội của Trình tướng quân cách chúng ta và Tần vương khá xa. Dưới trướng của hắn có 5000 binh mã, Uất Trì hắc tử sao có thể để cho hắn kiêu ngạo như thế được?
- Ngươi nói là, Trình Danh Chấn chuẩn bị lất thân làm gương dụ Uất Trì Hắc Tử ra?
Lý Kiến Thành kinh hãi quay đầu nhìn chằm chằm vào lược đồ hỏi.
- E là không phải lấy thân làm mồi mà là lúc này Trình tướng quân quá kiêu căng rồi. Ý đồ của hắn là dựa vào bản thân để bám trụ Uất Trì Cung, để cho điện hạ và Tần vương tự tạo ra cơ hội tấn công Phần Dương!
Vi Đỉnh suy nghĩ một chút rồi trịnh trọng nói.
- Tên Trình này điên rồi, hắn đúng là điên rồi!
Bất chấp lại vì sự từ chối của của Từ Mậu Công mà sinh ra khó chịu. Lý Kiến Thành trong quân trướng vừa vừa mắng vừa suy tính sự được mất trong chiến sự.
Giao thủ cùng với quân Lưu Vũ Chu đã hơn hai năm, y chưa từng có suy nghĩ lấy một ít binh lực như vậy đi đối mặt với Uất Trì Kính Đức. Bao gồm cả Tần Vương bên kia, nếu chỉ có 5000 người cũng không dám đi vuốt râu hùm Uất Trì Kính Đức. Hắc Tử kia tuy không phải xuất thân nhà tướng thế gia nhưng khả năng cũng hơn người. Mình và Tần vương có mấy lần đẩy quân Lưu Vũ Chu vào tuyệt cảnh nhưng vào những thời khắc quan trọng, Uất Kì Kinh Đức đều mang kị binh xuất chiến, hoặc là lợi dụng vòng vây có sơ hở mà tạo ra lỗ hổng, khiến cho Lưu Vũ Chu gặp dữ hóa lành.
Vì đối phó với tên Uất Trì Kính Đức này mà mình và Tần vương bên kia phải dùng hết thủ đoạn. Đội trọng giáp Mạch đao của Ngũ Thiên Tích là một đội quan trọng, thành lập chỉ vì đối phó với Uất Trì Kính Đức. Còn Tần vương bên kia cũng bày ra Tần Thúc Bảo, Trình Tri Tiết và La Sĩ Tín. Nhưng Uất Trì hắc tử là người giảo hoạt, thấy hành động chậm chạp của đội Mạch Đao, y lập tức không chiến nữa mà bỏ đi. Khiến cho Ngũ Thiên Tích chỉ ngửi rắm trong bụi đất. Còn Tần Thúc Bảo, Trình Tri Tiết và La Sĩ Tín bị chặn giết. Y bắt nạt nhược điểm Tần Thúc Bảo lơn hơn mình hai mươi tuổi, mỗi lần giáp mặt đều tấn công đối phương rất mạnh. Tuy võ công của Tần Thúc Bảo không kém hơn Uất Trì hắc tử, nhưng sức chịu đựng thì không bằng người thanh niên này. Hơi sơ sẩy một chút đã để cho Uất Trì Kính Đức đột phá vòng vây cười to mà đi.
Võ công cao cường như vậy, con mắt nhạy bén, suy nghĩ giảo hoạt. Ý đồ của Trình Danh Chấn là lấy sức của Minh châu doanh lừa từ trong thành Phần Dương ra ngoài, giải quyết tất cả. Không biết là tên họ Trình kia nín nhịn trong vùng hẻo lánh hay là muốn lập công đến phát điên rồi. Gây chuyện không hay, hắn không những bám trụ được Uất Trì Kính Đức, ngược lại sẽ bị đối phương đánh cho tan tác. Ảnh hưởng đến lòng quân, làm mất đi tình thế đang tốt trước mắt.
Nghĩ đến đây, Lý Kiến Thành không nhịn nổi, lòng nóng như lửa đốt:
- Vậy ngươi nói xem chúng ta phải làm thế nào? Lệnh cho hắn rút về, lâp tức dựa vào doanh trại hay là chi binh ra chợ giúp hắn?
- Tiếp tục phái mấy chi nghi binh ra doanh trại, hướng về hai nơi Lâu Phiền và Ly Thạch! Số người cần không nhiều lắm, trọng giáp bộ binh làm việc chính, khoảng mười ngàn là được!
Quân sư Tế Tửu Vi Đỉnh thấp giọng đề nghị.
- Khanh nói là...
Lý Kiến Thành không am hiểu tùy cơ ứng biến khi lâm trận nhưng lãnh binh bên ngoài nhiều năm như vậy cũng tích lũy được kinh nghiệm. Nghe Vi Đỉnh nói kiên quyết như vậy dần dần cũng hiểu ra vấn đề.
- Đúng vậy!
Vi Đỉnh nhẹ nhàng gật đầu:
- Để cho Ngũ Thiên Tích và Hùng Khoát Hải lĩnh quân. Bọn họ đã từng giao đấu với Uất Trì Kính Đức, cũng biết khả năng của đối phương. Chí khí của quân Lưu Vũ Chu hạ xuống, Uất Trì sẽ làm một trận để lòng quân phấn chấn. Đánh Ngũ Thiên Tích và Hùng Khoát Hải, y không thể đảm bảo mình thoát thân an toàn. Nhưng, thực lực bên Trình tướng quân thế nào, trong chốc lát mọi người chưa thể rõ được. Thần cần hắn sẽ đánh cuộc một keo!
- Sau đó chúng ta không để ý đến Lưu Vũ Chu, lập tức bao vây đường lui của Uất Trì Kính Đức!
Lý Kiến Thành cười to, phiền não địch ta hai bên đánh nhau giằng co nhiều ngày đã tan thành hư không.
- Nếu Lưu Vũ Chu ra khỏi thành muốn nghĩ cách cứu viện thì sẽ mất Phần Dương!
Vi Đỉnh cũng cười:
- Đến lúc đó, hoặc là Thái tử xuất binh cứu Trình Danh Chấn, hoặc là nhân cơ hội này tấn công Phần Dương để có thể lập được công lớn. Mất đi Phần Dương, Lưu Vũ Chu chỉ có thể lui về Lâu Phiền, Mã Ấp. Vậy hai quận kia hầu hết đã bị tàn phá, quân ta tiếp tụcđuổi giết, trừ trốn vào Đại Mạc ra thì y không còn đường sống.
Đối với sự miêu tả đầy triển vọng của Vi Đỉnh, thái tử Kiến Thành rất chờ mong, y suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Trình Danh Chấn này cũng to gan thật. Không ngờ là trước đó không nói rõ cho ta. Nếu chẳng may ta không đoán được ý đồ của hắn tấn công Uất Trì hắc tử, vậy Minh châu doanh chỉ sợ dù không bị tiêu diệt toàn quân cũng chẳng còn được bao nhiêu người!
- Có lẽ hắn quá tự tin và khả năng của mình!
Suy nghĩ một chút, Vi Đỉnh cười phân tích:
- Cõ lẽ hắn tin chắc rằng Thái tử điện hạ và Tần vương đều có thể nhìn ra ý đồ của hắn. Liên hệ trước, ngược lại càng khiến cho Uất Trì Kính Đức nhìn ra sơ hở. Nhưng dù thế nào, trước khi Uất Trì Kính Đức giao thủ với hắn, chúng ta cũng không được có bất kì hành động nào!
- E rằng Tần vương bên kia cũng sẽ nghĩ như vậy!
Lý Kiến Thành gật đầu thầm nghĩ. Y không cho rằng khả năng nắm chiến sự của Nhị đệ Thế Dân lại kém hơn mình. Trên thực tế, sau khi được tăng cường, mình và Tần vương bên kia tương đương nhau. Nhưng nếu Tần vương bên kia và mình tạm thời đều án binh bất động... Minh châu doanh sẽ phải chịu áp lực kinh người rồi. Gây ra chuyện không tốt, vậy 5000 binh mã kia sẽ phải làm tế phẩm cho thắng lợi.
Đó là Trình Danh Chấn tự nguyện, nếu hắn đã lựa chọn thì phải sớm dự liệu được sự trả giá này.