- Ngươi có chắc hai vị này sẽ đến cứu viện không? Nếu chẳng may hai Vương gia kia hận không ủng hộ ngươi, án binh bất động thì phải làm sao? 5000 binh mã, chỉ hai lần cường công sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ...
Trên núi Ngưu Đầu, Vương Nhị Mao lo lắng cho sự bố trí của Trình Danh Chấn. Mang đội quân đến núi Ngưu Đầu hạ trại, hoàn toàn là ý tưởng của Trình Danh Chấn, trước đó chưa từng thương lượng với ai, bao gồm là với huynh đệ sinh tử là gã.
- Tần vương là người tài, Thái tử cũng là anh hùng một phương! Ta không tin, bọn họ lại mang chuyện tranh giành quyền lực đặt lên trên vận mệnh đất nước!
Trình Danh Chấn cười cười lời nói rất tự tin:
- Hơn nữa các huynh đệ năm đó đều ăn cơm giang hồ, tác chiến trên bình nguyên, chưa chắc đã là đối thủ của Uất Trì Kính Đức. Một khi rút lui vào trong núi, quyền chủ động chưa chắc đã là của y.
- Ngươi tiếp tục chuẩn bị đường lui vào núi!
Vương Nhị Mao bị chấn động trừng mắt lên hỏi.
- Đương nhiên, tuy nhiên không phải là bây giờ. Đánh nhau, chúng ta sẽ cho Uất Trì Kính Đức một vui mừng bất ngờ, sau khi có được lợi thế, chạy ngay lập tức!
Trình Danh Chấn cười cười, thấp giọng đáp lại.
Từ hai năm trước lợi dụng cách đánh trận suy diễn trên mộc đồ, đã khuyên bảo thái tử Kiến Thành bỏ qua ý định thắng lợi mà tiếp tục thi hành theo sách lược chế định đóng vững đánh chắc của Bùi Tịch. Con mắt của y liền không rời tiền tuyến Thái Nguyên. Hai năm qua, quân Đường và quân Lưu Vũ Chu qua mỗi cuộc chiến đều thông qua công bái và đủ lại con đường để hiểu cho ràng mạch. Sở dĩ lần này dám kéo huynh đệ Minh châu doanh lên núi Ngưu Đầu, tách rời chủ lực cũng là dựa trên sự hiểu biết về địch. Có thể nói, đám người Lưu Vũ Chu, Uất Trì Kính Đức không biết tình hình thực tế của Minh châu doanh, còn hắn thì lại nghiền ngẫm hiểu biết trên dưới Lưu Chu Vũ quân, bao gồm cả tính cách, thói quen dụng binh của Uất Trì Kính Đức.
Trình Danh Chấn lấy từ góc nhìn của người ngoài thể quan sát, giữa tất cả các cuộc chiến của quân Lưu Vũ Chu và quân Đường, trừ Tống Kim Cương khinh địch phải chết trận ra, phần còn lại, song phương địch ta cũng chưa phạm phải sai lầm gì lớn. Cho nên quân Lưu Vũ Chu bị ép phải bại lui liên tiếp, đều không phải là do chiến trường bất lợi mà là do quốc lực kém xa nước Đại Đường. Trải qua thời gian tiêu hao, hiện nay binh mã này đã là đèn tắt dầu cạn, rất khó duy trì sự sắc bén như lúc đầu.
Còn quân Lưu Vũ Chu chậm chạm đến tận giờ vẫn chưa bị giết, hoàn toàn là vì tác dụng cá nhân của Uất Trì Kính Đức. Kẻ võ công hơn người, cảm giác chiến trường nhạy bén, từng nhiều lần xoay chuyển tình thế trong lúc quan trọng, ngăn cơn sóng giữ. Nhưng trên người cũng có nhược điểm rất lớn, chính là quá cao ngạo, quá tự tin vào khả năng của bản thân, không thể phố hợp được với bạn bè, đồng nghiệp. Nếu lợi dụng điểm này dụ y ra thành Phần Dương... một cây gỗ cuối cùng chống đỡ quân Lưu Vũ Chu cũng không còn, căn nhà lớn sẽ bị lung lay.
Trên chiến trước trước kia, binh mã của Tần vương là một điểm, binh mã của Tần vương là một điểm khiến cho Lưu Vũ Chu chống đỡ đau khổ, cố gắng mới tạo được thế cân bằng. Nhưng sau khi một mình Minh châu doanh bày ra chiến trường, liền xuất hiện điểm thứ tư. Đối phương muốn chấm dứt khốn cảnh trước mắt chỉ có thể nghĩ cách ở điểm thứ tư này.
Đây là một canh bạc, đánh cược quần thần Lưu Vũ Chu không cam lòng chịu thất bại. Nếu đánh cuộc thắng, thì toàn bộ thế cục mới được thông suốt. Nếu cục diện bất lợi... Minh châu doanh nhanh chóng rút lui, đuổi và không đuổi đối với quân Lưu Vũ Chu đúng là một lựa chọn tiến thoái lưỡng nan.
Chỉ có điều, kế hoạch này quá mạo hiểm. Không chỉ trên phương diện chiến thuận mà hơn nữa là ngoài chiến trường cũng sẽ dẫn đến một tá những nguy cơ khác. Vương Nhị Mao nhạy bén nhìn ra bế tắc trong đó, nhíu mày tiếp tục nhắc nhở:
- Lấy thân phận của một Tổng quản, để cho Thái tử và Tần vương Đại Đường vây quanh ngươi mà hành động. Dù có đánh thắng trận này chỉ e ngươi cũng sẽ rơi vào cái tiếng liều lĩnh khinh địch.
- Vậy cũng không có gì xấu!
Trình Danh Chấn nhìn gã, cười hỏi:
- Không phải sao?
- Ngươi đúng là!
Vương Nhị Mao đẩy hắn một cái tức giận quở trách. Trình Danh Chấn nói ra cái lý đánh đập mưu ma trước quỷ ít nhiều gã cũng hiểu rồi. Đủ giảo hoạt, chính xác là năm đó gã không xấu hổ khi đầu hàng Cửu Đầu Giao.
- Chuyện không còn cách nào khác, cây cao phải đón gió lớn thôi!
Trình Danh Chấn cười giảo hoạt, ánh mắt có phần bất đắc dĩ.
Tuy đã làm quan lớn của Đại Đường nhưng những chuyện trước kia hai huynh đệ trải qua vẫn khắc sâu trong tâm trí hắn. Bởi vì bị bao vây trong thời gian dài binh lực đều bị yếu thế, cho nên hành quân đánh giặc bọn họ không tiếc. Vì đã trải qua quá nhiều sự phản bội và bán đứng, vì người mà xử sự, hai người bọn họ phải cẩn thận, thà được thăng quan chậm một chút, tài lộc ít một chút chứ cũng không muốn bị cuốn vào cuộc tranh chấp vô vị.
Còn đại đa số huynh đệ dưới cờ của Minh châu doanh, tâm trạng cũng không khác gì Trình Danh Chấn. Đặc biệt là mưu mẹo giấu ở “đại bàn thiên” trong Ngụy quận sau khi bị vạch trần, mọi người đều thầm mắng nhân mã của Thái tử điện hạ đê tiện, càng hiểu hơn về sự phiêu lưu trong triều đình. Nhìn thấy đám người Hùng Khoát Hải, Ngũ Thiên Tích kiến công lập nghiệp, huyết mạch cháy cơ thể, tâm trạng trong nháy mắt lạnh xuống, từ từ bắt đầu suy nghĩ xem cuối cùng là cuộc sống nào mới thích hợp với mình.
Nhưng Minh châu doanh không thể mãi được tự do nằm ngoài cơn lốc xoáy của cuộc đấu tranh quyền lực. Hai năm gần đây, không chỉ có Thái tử mới có ý đồ nhét họ dưới trướng mà còn có Tần vương, Tề vương, thậm chí vua và một số người thế gia vọng tộc cũng dùng đủ mọi cách không ngừng thể hiện thiện ý với Trình Danh Chấn. Hi vọng hai bên có thể ăn ý nhaU. Trong thời gian ngắn, Trình Danh Chấn có thể tìm ra lý do từ chối, những người đó sẽ không dám làm gì hắn. Nhưng trong thời gian lâu dài, sẽ khó tránh khỏi càng ngày càng đắc tội với nhiều người.
- Trốn tránh chưa chắc đã là cách tốt. Chẳng ai ngốc cả, sẽ không bị một chút thủ đoạn mà bị lừa lâu đâu!
Yên lặng suy nghĩ một lát, Vương Nhị Mao hạ giọng nói:
- Nếu như thực sự không còn cách nào... ta muốn chúng ta cùng tiến cùng thoái với Tần vương.
- Chính xác, khách quan, dù ở mặt nào Thái tử điện hạ cũng kém Tần vương!
Gật gật đầu, Trình Danh Chấn tỏ vẻ đồng ý với một phần đồng ý với Nhị Mao:
- Nhưng Tần vương làm việc quá tàn nhẫn, ta và ngươi lúc này sẵn sàng góp sức, chỉ e sau này sẽ phải bỏ mạng.
- Vậy cũng được!
Vương Nhị Mao cười có chút hậm hực:
- Binh dưới trướng Tần vương hùng mạnh có Tần Thúc Bảo, La Sĩ Tín, Trình Tri Tiết, chúng ta chỉ là tôm tép nhãi nhép mãi mãi sẽ bị người ta coi thường. Có thể tiếp tục trì hoãn thì trì hoãn, cuối cùng cũng là phiền toái. Dù sao, ta và ngươi còn không làm được bước kia của Từ Mậu Công, có thể cho Đại Đường bảy quận, mấy trăm vạn nhân khẩu.
- Cho nên ta muốn mượn cơ hội này trực tiếp tặng cho bệ hạ một hậu lễ!
Trình Danh Chấn cười cười, vẻ mặt mệt mỏi bất đắc dĩ.
- Bệ hạ... ?
Vương Nhị Mao cau mày lại, mất một lúc lâu mới hiểu được ý của Trình Danh Chấn:
- Ngươi nói là bệ hạ sẽ chú ý đến chúng ta hay là bệ hạ thông cảm cho sự khó xử của chúng ta? Cần đây ta nghe người nói, nhưng bệ hạ...
- Tin vịt thôi, tốt nhất đừng cho là thật!
Trình Danh Chấn cảnh giác nhìn xung quanh, nhanh chóng ngắt lời Vương Nhị Mao nói:
- Ta cảm thấy dụng tâm của Người truyền tin rất kín đáo. Nếu bệ hạ không có chút quyết đoán nào cũng sẽ không có Đại Đường bây giờ đâu.
- Cũng phải!
Vương Nhị Mao nhún vai, sau đó thở dài nói:
- Ai mà biết lời đồn này đến từ đâu. Năm đó Lý gia khởi binh ở Thái Nguyên, Tần vương cũng chỉ mới hai mươi tuổi! Lúc hai người chúng ta hai mươi tuổi, cũng không có bản lĩnh lớn như vậy!
Trình Danh Chấn hiểu ý cười cười, không trả lời Vương Nhị Mao. Hôm nay đối phương nhắc đến những lời đồn đại, hắn cũng phong thanh nghe được một chút. Nghe các tướng sĩ thuật lại, năm đó lúc Lý gia chuẩn bị “Thanh quân trắc” khởi binh. Thiên tử Đại Đường bây giờ, gia chủ Lý Uyên năm đó cũng do dự. Gần như là bỏ qua thời cơ, thất bại trong gang tấc. Còn thái tử Kiến Thành không có một chút chủ kiến nào. Căn bản chẳng trợ giúp Lý Uyên được gì. Tần vương Lý Thế Dân nhìn thiên hạ đại loạn, dân chúng trôi dạt khắp nơi, theo đại nghĩa, tình thế và thiên hạ ba góc độ đó cuối cùng cũng thúc đẩy Lý Uyên hạ quyết tâm và chính mồm hứa hẹn với Tần vương:
- Nếu lần này vì nước, vì giang sơn xã tắc. Nếu thua trong chuyện bất hành, thì cả nhà phải cứu nước.
Võ công của Tần vương cao cường, suy nghĩ nhạy bén, phong độ, dũng cảm gánh vác, phong thái biểu hiện ra bên ngoài làm người ta tán phục. Nhưng một thiếu niên vừa mới hai mươi tuổi, lại có thể bằng với một người cả đời lăn lộn trong chốn quan trường, vô số thân bằng bạn cũ của Lý Uyên cũng thua xa. Đối với quyết định thành lập Đại Đường càng có tác dụng lớn hơn, câu này dù là xuất phát từ miệng ai thì Trình Danh Chấn cũng không thể tin được. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn không muốn bị Tần vương lôi kéo. Trong mắt hắn, cha vì nghiệp lớn mà bị người đời chửi bới, dù có thế nào cũng không đáng để mình ủy thác tính mạng.
Hơn nữa, trong quá trình “đại bản thiên” đó, mình bằng mặt mà không bằng lòng với phương thức xử lý đó, hắn cũng rất khâm phục Lý Uyên. Hiển nhiên, sau khi Lý Uyên nghe tin Lược Dương Công Binh thất bại, nhất thời kích động mà đưa ra loạn lệnh. Nhưng sau khi nhận ra loạn lệnh đó, rốt cuộc Lý Uyên cũng không có thay đổi gì. Cũng không phải thành một người có tội vì một đế vương mà bằng mặt không bằng lòng. Mà là biết thời thế, dân chúng của Hà Đông bị cưỡng éo có không ít ưu đãi và thông qua phương phức bằng mặt không bằng lòng, biến thành thừa nhận sai lầm của mình. Trong cách xử lý biểu hiện ra ngoài này và lòng dạ thực khiến người ta tán thưởng.
- Nếu Uất Trì Kính Đức không chịu mắc mưu thì sao? Hoặc là y lo lắng Lưu Vũ Chu độc lập không giữ được Phần Dương, sốt ruột bảo vệ chủ, chủ động từ bỏ cơ hội mê người này?
Suy nghĩ một lát, Vương Nhị Mao lại không để cho Minh châu doanh phải lãng phí sức lực, tập trung ánh mắt vào chiến sự.
- Mặc dù co đầu rút cổ không ra, bọn chúng cũng không giữ được Phần Dương. Chờ chết chi bằng buông tay đánh cược một lần!
Trình Danh Chấn cười nhẹ lắc đầu, nghiền ngẫm một lát:
- Đây là cơ hội lật bàn duy nhất của bọn chúng, ta đoán dù thế nào Uất Trì Kính Đức cũng phải thử một lần. Nếu y thực sự rụt cổ lại... vậy thì tốt, ta sẽ vượt qua Phần Dương đánh thẳng về Mã Ấp. Cho dù y lại không hiểu ban đầu chúng ta làm gì thì ít nhiều cũng nghe ra một chút.