Khai Quốc Công Tặc ( Dịch Full)

Chương 615 - Chương 259: Cao Chót Vót (6).

Chương 259: Cao chót vót (6).

Trình Danh Chấn năm xưa là nanh vuốt trọng yếu dưới trướng vua giặc cỏ Trương Kim Xưng. Mà địa phương của Trương Gia Quân ngay cả châu chấu cũng không liếc mắt. Khi từ trong miệng thám báo biết được Minh Châu Doanh xuất hiện tại Núi Ngưu Đầu, Uất Trì Kính Đức lập tức đứng ngồi không yên, cùng Lưu Vũ Chu thương nghị chốc lát, nhanh chóng điểm hai nghìn kỵ binh nhẹ, chuẩn bị tấn công bất ngờ để tiêu diệt.

Đã trải qua hai năm lăn lộn, tinh thần của Lưu Vũ Chu dày dặn hơn, tiễn Uất Trì Kính Đức đến cửa thành, y kéo tay đối phương dặn dò:

- Kính Đức, cẩn thận một chút. Lý thị xưa nay giả dối, sẽ không vô duyên vô cớ xé một miếng thịt cấp cho chúng ta đâu.

- Dù chỉ là một miếng mồi nhử, cũng đáng để nuốt vào. Ta không tin năm nghìn Lưu tặc mà ngăn trở được hai nghìn tinh nhuệ dưới trướng của ta.

Uất Trì Kính Đức cầm trường sóc trong tay, vô cùng hào khí nói:

- Có thể nghịch chuyển Càn Khôn hay không, hôm nay là biết. Giết chết hắn, sĩ khí quân địch sẽ tan tác. Chủ công thừa cơ ra khỏi thành đánh lén, mạt tướng thế xa hiệp đại tương ứng, thằng nhãi Lý gia cho dù có ba đầu sáu tay, cũng nhất định phải chạy trối chết.

- Cô sẽ ở trên lầu thành tiễn đưa Kính Đức.

Lưu Vũ Chu gật đầu, trong lời nói mang theo sự thê lương.

- Nếu việc không thành, hãy mau chóng lui về. Chỉ cần Cô còn sống một ngày, chỉ cửa thành Phần Dương sẽ luôn mở rộng một ngày cho ngươi.

- Nếu mạt tướng cũng chưa về, xin Chủ công ngàn vạn lần đừng ở lại nữa, hãy nhanh chóng rút về Mã Ấp.

Nghe Lưu Vũ Chu nói hết sức bi thương, trong lòng Uất Trì Kính Đức cũng đau khổ, cười cười, lớn tiếng:

- Có thể cùng Chủ công rong ruổi ngựa chiến, cuộc đời này của mạt tướng không tiếc gì nữa. Mã Ấp là vùng giao giới giữa Đột Quyết và vùng Trung Nguyên, lãnh thổ quốc gia rộng lớn, dân tình phức tạp. Lý Trọng Kiên, La Nghệ, Đại Đường, Đột Quyết, bốn nhà đấu sức, ai cũng không dám tùy tiện vươn tay ra đó. Chỉ cần Chủ công tới nơi đó, là có thể chuyển nguy thành an.

Lưu Vũ Chu còn muốn nói, nhìn ánh mắt kiên quyết của Uất Trì Kính Đức, cắn răng, nói lớn:

- Cô nhớ kỹ! Cô sẽ không phụ Kính Đức. Cô sẽ không phụ chư quân! Mời chư quân lên ngựa, Cô xin tiễn chư quân!

- Vâng!

Uất Trì Kính Đức ở trên lưng ngựa chắp tay, sau đó thúc ngựa dẫn đầu xông ra khỏi thành. Hai nghìn kỵ binh tinh nhuệ hình thành một con rắn dài, dưới sự yểm hộ của màn đêm lao ra hướng đông, thẳng tới Núi Ngưu Đầu. Sao trên bầu trời sáng rực, lạnh lùng chiếu xuống, rọi sáng đôi mắt của đoàn người, rọi sáng lưỡi đao sắc bén của trường sóc. Những lưỡi đao ẩm máu trong nháy mắt như có linh tính, chậm rãi run lên, vang lên âm thanh ong ong trong gió.

Để đảm bảo trận công kích bất ngờ, y tận lực lựa chọn đêm khuya ra khỏi thành. Giờ sửu canh ba, đã đến dưới chân núi Ngưu Đầu, lúc thám báo tung ra ngoài các đoạn đường để thăm dò, Uất Trì Kính Đức mệnh cho toàn quân xuống ngựa, nghỉ ngơi trên bãi cỏ, chuẩn bị hừng đông sẽ đánh một đòn sấm sét với quân địch.

Tuy rằng là cuối mùa hạ, gió của miền bắc Trung quốc vẫn mang theo khí lạnh như trước, áo giáp bị sương sớm thấm xuyên qua ướt sũng, ngấm vào da thịt. Uất Trì Kính Đức ngủ không ngon, cầm theo trước sóc đi quanh doanh địa, rất nhiều các huynh đệ không ủ rũ, đang tụ tập với nhau, dùng nhiệt độ để sưởi ấm cho nhau, vừa thì thầm cảm thán thế sự vô thường. Đối với tiền đồ, bọn họ đều khá tuyệt vọng. Trong lời nói vẫn có chút oán giận Lưu Vũ Chu. Thấy chủ tướng của mình đi tới, bọn họ nhanh chóng ngậm miệng lại. Uất Trì Kính Đức cười cười, giả bộ như không nghe thấy gì cả, yên lặng đi qua. Đánh như này rồi, các tướng sĩ đã tận hết sức rồi, thật sự không nên tiếp tục chỉ trích bọn họ gì nữa. Những chuyện còn lại, chỉ sợ đành phải chờ ông Trời quyết định mà thôi. Thắng thua thành bại, trong lòng mình đã định trước rồi.

Đi theo Uất Trì Kính Đức là Phấn uy tướng quân Lục Kiến Phương, gã nhiều hơn Uất Trì Kính Đức hai tuổi, thể cốt đã không còn được như năm xưa nữa, thỉnh thoảng lại rùng mình.

- Lão Lục, đến trong doanh trướng ngủ một chút đi. Lúc này đêm lạnh, đợi sáng rồi, khí lạnh sẽ hết.

Đối với sự trung thành và tận tâm của gã, Uất Trì Kính Đức thủy chung vẫn duy trì sự tôn trọng, cười cười, quay sang phân phó.

- Bỏ đi, đi một lát là nóng lên ngay. Chân tay già rồi, đi một chút để hoạt động, cũng không làm lỡ chuyện của tướng quân.

Lục Kiến Phương cười, thở ra một làn hơi trắng dưới bộ râu rậm.

- Tướng quân về nghỉ đi, để ta canh giữ nốt cho.

- Ta ngủ không được!

Họ Uất Trì kính đức nhẹ nhàng lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của Lục Kiến Phương. Đánh trận nhiều năm như vậy, cảm giác hoang mang trong ngực là lần đầu tiên nảy sinh trong đời y. Đối phương chỉ là một tên mâu tặc, chỉ cần một trận xung phong là có thể đánh tan, giết sạch. Nhưng Uất Trì Kính Đức lại cảm thấy có chút không thích hợp, rốt cuộc vấn đề ở đâu, y lại không nghĩ ra.

- Ta cũng ngủ không được.

Phá Phong Tướng quân Đỗ Thế Quý từ phía sau theo kịp, thấp giọng tiếp lời.

- Vốn là yên tĩnh, nhưng nửa đêm cứ giật mình tỉnh giấc, không thể ngủ được.

- Ngủ không được thì đừng ngủ. Sau này chúng ta sẽ có thời gian ngủ.

Lục Kiến Phương quay đầu sang, cười khổ chế nhạo.

- Có ý tứ.

Uất Trì Kính Đức cau có, trong lời nói có chút bất mãn. Binh sĩ mệt mỏi, y có thể bỏ qua, nhưng tướng là can đảm của tam quân, nếu như ngay cả các tướng lĩnh đều bắt đầu lộ chút thất bại, quân tâm tự loạn, thì trận đánh này sẽ không còn hy vọng thắng nữa.

- Không có ý tứ.

Lục Kiến Phong lão luyện thành thục sửa lại, cười cười, thấp giọng hỏi ngược lại:

- Uất Trì tướng quân, ngài thật sự cho rằng một hành động của chúng ta ở sườn úi là có thể xoay chuyển được xu hướng suy tàn hay sao?

Vấn đề này họ Uất Trì kính đức đã sớm nghĩ tới, tuy rằng luôn mồm tuyên bố với mọi người, đây là then chốt thắng bại của trận chiến này, nhưng trong lòng y và Lưu Vũ Chu đều hiểu rất rõ, tác dụng đánh bại được sĩ khí phấn chấn của Minh Châu Doanh, cụ thể kết cục làm sao, sợ rằng còn phải trải qua một thời gian rất lâu, chắc chắn trận ác đấu này mới có thể thấy. Nhưng trước mặt tướng lĩnh, y không thể tự hủy lòng tin, trừng mắt với Lục Kiến Phương, quát khẽ:

- Sao không thể? Quả cân tuy nhỏ, nhưng có thể ép ngàn quân. Hai thằng nhãi Lý gia vốn đã không hòa thuận rồi, trước trận thất bại, tất nhiên sẽ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Đợi chưa chiến đã tự loạn, ta dẫn các ngươi đi tấn công nhất định có thể đuổi chúng chạy về phía nam Hoắc Ấp. Sao vậy, lão Lục, ngươi sợ ư, sợ thì nói một tiếng, sáng mai ta không cần ngươi ra trận nữa.

- Sợ thì chưa từng sợ. Từ năm xưa đi theo Chủ công qua cầu nổi sông Liêu, Lục mỗ đã không sợ gì rồi.

Lục Kiến Phương bị Uất Trì Kính Đức nói mà mặt đỏ tía tai, rướn cổ lên đáp lại.

- Vậy hôm nay ngươi làm sao vậy? Đầu bị đá đập trúng à?

Uất Trì Kính Đức thấy đối phương cãi già, cũng lên tiếng, ngữ khí sắc bén.

- Xưa khác nay rồi.

Lục Kiến Phương nhìn cảnh vật chung quanh, phát hiện không có bao nhiêu huynh đệ phụ cận, thở dài, thẳng thắn nói:

- Uất Trì tướng quân đừng nóng giận, nghe Lục mỗ nói hết lời đã. Lục mỗ không hề sợ chết, nhớ năm xưa, theo Chủ công đi qua sông Liêu, hơn mười vạn người Cao Cú Lệ, vây bắt mấy trăm người chúng ta, bắp chân Lục mỗ chưa hề run chút nào.

Hít vào một hơi dài, gã tiếp tục nói:

- Nhưng khi đó và nay khác nhau. Khi đó, trong đầu Lục mỗ hiểu, mình đang làm gì. Mặc dù có chết ở bờ đông sông Liêu, cũng không dám để hơn mười vạn ánh mắt phía sau chế giễu mình. Lục mỗ lúc đó nghĩ, chết thì chết, bệ hạ sẽ đem Lục mỗ cùng ba vị tướng quân Mạch Thiết Trượng, Tiền Thế Hùng, Mạnh Kim Xoa, còn có mấy nghìn huynh đệ vong trận hôm trước táng tại một chỗ. Hậu thế bất luận là triều nào đại nào, chỉ cần Trung Nguyên còn là của người Trung Nguyên, bất kỳ người Trung Nguyên nào đi qua khi thấy mộ bia của Lục mỗ, đều sẽ giơ ngón cái lên, khen Lục mỗ một tiếng.

Rất ít khi nghe Lục Kiến Phương nhắc đến chuyện xưa, mọi người không dám cắt đứt, đều hết sức chăm chú nghe. Nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt già nua, Lục Kiến Phương sầu thảm cười nói:

- Nhưng hiện tại, Uất Trì tướng quân, ngài biết mình đang làm gì sao? Lục mỗ, chư vị, bao gồm cả chủ công của chúng ta, hiểu rõ mình đang làm gì sao? Cờ hiệu của chúng ta là người Đột Quyết cấp, phong hiệu cũng là người Đột Quyết cấp, tọa kỵ để cưỡi, binh khí trong tay, thức ăn vào miệng cũng là người Đột Quyết cấp. Người Đột Quyết bảo chúng ta cắn ai, chúng ta sẽ phải cắn người đó. Người Đột Quyết giật sợi dây, chúng ta phải rầm rĩ bò lại.

- Đủ rồi.

Uất Trì Kính Đức phẫn nộ cắt đứt.

- Ngươi thì hiểu gì sao? Niệm tình ngươi năm xưa đi theo chủ công, hôm nay ta tha cho ngươi một lần, tiếp tục làm loạn quân tâm nữa, sẽ xử theo quân pháp.

- Dưới quân pháp hiện nay, cùng với dưới đao kẻ địch, sợ rằng cũng không có gì khác nhau.

Lục Kiến Phương cười nhạt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ thê lương.

- Lục mỗ hiện tại chỉ hận, năm xưa vì sao không chết tại bờ đông sông Liêu, uổng mình sống mấy năm nay.

- Đủ rồi.

Uất Trì Kính Đức giận giữ, tay rút hoành đao bên hông ra. Đỗ Thế Quý thấy vậy vội tiến lên ngăn Kính Đức lại, đẩy Lục Kiến Phương đi, quát khẽ:

- Đủ rồi, đủ rồi, ngươi bớt tranh cãi đi. Đại tướng quân cũng đừng chấp nhặt với lão Lục, đêm nay hắn bị điên rồi. Chúng ta là cẩu của Đột Quyết, Lý Uyên thì sao nào? Hắn năm xưa khởi binh, chẳng phải cũng mượn thế lực của Đột Quyết đó sao?

- Nhưng sau Lý Uyên, lại có Phiêu Kỵ Đại Tướng quân chắn người Đột Quyết ở ngoài Trường Thành!

Lục Kiến Phương bị đẩy liên tục lui về sau, miệng vẫn cứng rắn nói:

- Uất Trì tướng quân, ngươi có từng suy nghĩ cho mình hay chưa, có từng nghĩ cho các huynh đệ hay chưa.

- Bắt hắn lại cho ta, nhét phân ngựa vào miệng, kéo vào trong tẩm trướng, đợi diệt xong Trình tặc, sẽ giao cho Chủ công xử lý.

Uất Trì Kính Đức hận không thể một đao chém Lục Kiến Phương, e ngại mặt mũi của chúng tướng, chỉ oán hận ra lệnh. Nghe tiếng bước chân mọi người đi xa, y xoay người lại, vung đao chém vào hòn đá dưới chân.

- Keng.

Hoành đao chém sâu vào nửa tấc, đột nhiên bị gãy vài đoạn. Uất Trì Kính Đức nắm chặt nửa đoạn lưỡi đao, kinh ngạc. Tổ tiên của y là hậu duệ quý tộc của Tiên Bi, bởi vậy trong lòng không có sự phân chia Hồ Hán mạnh mẽ. Nhưng một câu nói của Lục Kiến Phương, lại làm y cảm thấy vô cùng phức tạp. “Uất Trì tướng quân, ngươi biết mình đang làm gì sao?” “Uất Trì tướng quân, ngươi biết mình đang làm gì sao?”

Bình Luận (0)
Comment