- Nam nhi nam nhi kẻ đáng thương, đầu một nơi thân một nẻo trong mương máng, xương trắng trước trận không người nhận, vợ con chỉ được gặp trong mộng. Nam nhi nam nhi kẻ đáng thương, xuân qua thu lại chàng không về, trong nhà cốc đậu không người thu....
Tiếng ca theo gió núi truyền tới, đứt quãng bay vào lỗ tai mọi người.
Sĩ tốt của quân Lưu Vũ Chu chiêu mộ từ hai quân Mã Ấp và Nhạn Môn, Hồ Hán sống chung lẫn lộn, sau khi nghe được trong lòng càng thê lương Tướng tá trong quân đa số là bộ hạ cũ của Tả Võ Hầu năm xưa, không hơn không kém binh sĩ Trung Nguyên. Nghe bài ca dao dân gian, trong lòng nghĩ đến mình, không được chăm sóc vợ con, bất giác ảm đạm rơi lệ.
Uất Trì Kính Đức thầm kêu một tiếng không ổn, nghe bài ca dao dân gian một lúc nữa, không cần kẻ địch tới đánh thì quân tâm mình đã tan rồi. Y vội vàng hô to:
- Đừng nghe lời nhảm trên núi, bọn họ sợ, mới nghĩ ra oai chiêu này, cả đội lập tức trọng chỉnh, lúc này, lão tử sẽ tự mình xung phong.
Còn chưa dứt lời, sau lưng chợt vang lên trận kèn, ngay sau đó, hơn ba trăm kỵ binh như hổ điên từ trong rừng lao ra, cắn lấy phía sau đội ngũ. Lưu Vũ Chu quân đang nghe bài dân ca đến thương cảm, nhưng lại không biết đội kỵ binh này từ đâu mà đến, trong lúc bối rối, không kịp phòng bị, đã bị chém người ngã ngựa đổ.
- Ổn định, ổn định. Đi theo ta, giết bọn họ!
Uất Trì Kính Đức tức giận đến sôi máu, kéo thân binh của mình ra nghênh đón. Trong lúc bối rối, chưa thể dễ dàng điều khiển tăng thêm tốc độ của vật cưỡi, đợi khi y cuối cùng cũng chỉnh đốn được sĩ tốt dưới trướng bày ra trận hình đón đánh, quân địch đã đủ nghiền giục ngựa phi đi, chỉ để lại một cây đại kỳ có chữ “Vương” phất phới trong bụi đất đón gió.
- Không báo thù này, mỗ thề không làm người!
Uý Trì Kính Đức nghiến răng nghiến lợi, nhìn theo lưng kẻ địch, chửi ầm lên. Mắng đủ rồi, mới chợt nhớ ra chính chủ còn đang ở trên Núi Ngưu Đầu xem náo nhiệt, vừa rồi chỉ làm một nhóm tiêu kỳ binh mà thôi.
- Cả đội, theo ta giết đi lên, đạp chúng thành thịt vụn!
Cầm giáo dài chỉ lên trên, y lớn tiếng mệnh lệnh. Dứt lời, vùng vật cưỡi, dẫn đầu xông lên trước đội ngũ.
- Tướng quân chậm đã!
Lục Kiến Phương không biết từ chui ra, ngăn trước đầu ngựa của Uý Trì Kính Đức.
- Trên núi rất nhiều cung tiễn thủ, tùy tiện tiến lên, chẳng khác nào làm bia cho bọn chúng.
- Kẻ nào thả ngươi, kẻ nào co gan chó như ngươi.
Uý Trì Kính Đức đang trong cơn tức giận, chỉ vào mũi Lục Kiến Phương mà mắng. Nếu như đối phương không tới nhắc nhở, có lẽ vọt lên được một nửa, y sẽ ý thức được mình chỉ huy sai lầm, dẫn theo các huynh đệ ở sườn núi. Hiện giờ bị đối phương cảnh tỉnh, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, biết rõ là sai, cũng không muốn quay đầu lại.
- Bọn chúng buộc không đủ chắc. Vừa rồi quân địch đánh lén, mạt tướng không dám ngồi chờ chết, đành phải tự mình trốn ra.
Lục Kiến Phương ôm quyền với Uý Trì Kính Đức, bình tĩnh hoà nhã trả lời.
Với kinh nghiêm lý lịch và nhân vọng của gã ở trong quân, đích xác cũng không có huynh đệ nào dám trói chặt, nhét phân ngựa vào miệng gã. Vừa rồi kéo gã đi, chẳng qua chỉ làm cho có lệ một chút, tránh bị Uý Trì Kính Đức khiển trách, giờ phút này Uý Trì Kính Đức cấp hỏa công tâm, tiếp tục đại loạn, mọi người không dám khuyên can, đành phải lại mời Lục Kiến Phương ra để tạt chút nước lạnh lên đầu Uý Trì Kính Đức.
Thấy đối phương thủy chung không kiêu ngạo không siểm nịnh, Uý Trì Kính Đức bớt giận, gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Ngươi không sao là tốt rồi. Ta muốn đích thân lĩnh quân xung trận, ngươi ở giữa điều hành giúp ta!
- Với vũ dũng của tướng quân, trận địa địch sẽ phá được.
Cường địch trước mặt, Lục Kiến Phương lấy đại cục làm trọng, không hề cứng rắn tranh luận với Uý Trì Kính Đức.
- Nhưng chúng ta tại đây chỉ có hơn hai ngàn tinh nhuệ, không thể để bị chôn vùi toàn bộ ở trong này được. Quân địch chỉ có cung tiễn và cường nỏ mà thôi, nếu quân ta biên nhánh cây làm thuẫn, thượng lật bùn lầy, có thể ngăn trở cung nỏ bắn chụm! Đến lúc đó tướng quân cầm giáo tiến lên...
- Đa tạ lão Lục chỉ điểm!
Ánh mắt Uý Trì Kính Đức vui vẻ, nhảy xuống ngựa, lạy dài với Lục Kiến Phương.
- Đêm qua mỗ quá tức giận, đã có chỗ đắc tội, xin lão Lục tha thứ. Đợi diệt đám tặc này, báo thù cho các huynh đệ rồi, trở lại trong thành, là đánh là phạt, mỗ gia quyết không tránh né.
- Đừng nói những thứ này. Đêm qua ta cũng nổi điên, miệng chạy đầu lưỡi.
Lục Kiến Phương khoát tay, thấp giọng đáp lại.
- Mạt tướng tổ chức nhân sự đi đốn cây, kính xin tướng quân phòng bị nhiều hơn, tránh đám tặc lặp lại chiêu cũ.
- Ừ.
Uý Trì Kính Đức thấp giọng đáp ứng. Sau đó phân công hai nhóm kỵ binh, mỗi nhóm năm mươi người, tra soát chung quanh doanh địa, để tránh quân địch có thể thừa cơ đánh lén. Chỉ chốc lát sau, đội thám báo trở về báo cáo, quân địch đã đi xa. Nhưng thám báo đêm qua phái đi tổn thất hầu như không còn, thi thể bị ném ở hoang dã, chiến mã, binh khí, và áo giáp đều bị kẻ địch lấy đi hết.
- Mặc kệ hắn. Giết sạch đám cẩu tặc trên núi kia, dù sao bọn chúng cũng là một.
Uý Trì Kính Đức vung quyền, bắt buộc chính mình bình tâm tĩnh khí. Ước chừng một canh giờ sau, Lục Kiến Phương chuẩn bị xong ba trăm mặt nhánh cây bùn lầy chế tạo khiên lớn, để sĩ tốt khỏe mạnh cường tráng trong quân sử dụng, đi tới chỗ Uý Trì Kính Đức.
- Trực tiếp hướng về phía trước đánh nghi binh, đổ lên chướng ngại vật của quân địch đi về trước. Kỵ binh xuống ngựa, đi theo sau tấm chắn, đợi thuẫn bài thủ và quân địch tiếp xúc, tiến lên xung phong liều chết!
Uý Trì Kính Đức trầm ngâm một lát, thấp giọng bố trí.
Đội mạnh này là tinh hoa của Lưu Vũ Chu quân, tuy rằng đã bị suy sụp, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh của chủ tướng đâu vào đấy. Chỉ chốc lát sau, trận hình công kích một lần nữa lập nên, Uý Trì Kính Đức chắp tay với Lục Kiến Phương, giao doanh trại quân đội đối phương. Sau đó dẫn dắt toàn quân, chậm rãi đè hướng triền núi.
Chưa hề thấy chiến thuật xấu như vậy, quân coi giữ ở sau chướng ngại vật trợn tròn mắt. Đầu tiên là bối rối là bắn mấy vòng mũi tên lông vũ, phát hiện hiệu quả không lớn, lại điều động nỏ thủ tiến lên, bắn chụm vào tấm chắn. Tấm chắn được Lục Kiến Phương tạm thời chế tạo gấp gáp nhưng lại được dùng vật liệu đầy đủ, đối mặt có thể chắn được tên nỏ. Tên nỏ chỉ bắn tạo ra lỗ hổng ở mặt ngoài, căn bản không lảm tổn thương được kẻ thù phía sau tấm chắn.
- Duy trì tốc độ, duy trì tốc độ, không cần quá nhanh! Người phía sau đuổi theo sát.
Nhìn thấy hiệu quả của chiến thuật lá chắn, Uý Trì Kính Đức mừng rỡ, thấp giọng truyền về phía sau.
- Tướng quân có lệnh, duy trì tốc độ, người phía sau đuổi theo.
Đám thân vệ một truyền một, đem mệnh lệnh từ đội ngũ tiền phương rơi vào đội ngũ sau cùng. Tất cả mọi người tin tưởng lúc này nắm chắc phần thắng, binh lực song phương đã gần như tương đương, Uất Trì tướng quân cho tới bây giờ không hề thua trước địch thủ nào, chỉ cần y xông lên, một tay vung giáo, một tay cầm tiên, nhiều ít dũng sĩ cũng không ngăn được y.
Rất nhanh, đội ngũ lấn đến gần chướng ngại vật trong vòng một trăm bước. Dưới chân, bắt đầu xuất hiện di thể người chết trận, la liệt, vết máu loang lổ. Uý Trì Kính Đức mệnh lệnh đội ngũ dừng lại một chút, vừa sửa sang lại trận hình, vừa sai người khiêng thi thể đồng chí đã chết lúc nãy, chuẩn bị an táng, không để lại cho dã thú đạp lên. Một chiêu này của y đã lại lần nữa đề cao sĩ khí của huynh đệ, rất nhiều huynh đệ nhìn trên thi thể người chết cắm đầy mũi tên lông vũ, ánh mắt liền đỏ lên, tay cầm đao nổi cả gân xanh.
Mũi tên lông vũ sau Chướng ngại vật càng ngày càng thưa thớt rồi, tướng lĩnh phòng ngự phát hiện mình dù có bắn tiếp cũng vô ích, bèn ra lệnh ngừng bắn.
- Tăng tốc, tiếp tục tiến lên!
Uý Trì Kính Đức biết rằng cơ hội xung phong đã đến, trầm giọng quát. Nhóm thuẫn bài thủ lập tức nhanh bước chân, dẫn đầu xông qua khoảng cách giữa địch ta, ầm một tiếng, khiên lớn được tạo bằng nhánh cây đen nhanh và bùn đập vào trên chướng ngại vật.
- Nâng giáo, xông đi lên!
Uý Trì Kính Đức kêu to, ném roi sắt cho thân binh, hai tay giơ giáo, một bước đạp trên tấm chắn. Tấm chắn rắn chắc chao đảo, đỡ hai chân y, ngay sau đó, y nhảy qua chướng ngại vật, vung giáo dài, đồng thời đập nát ba kẻ địch đang ngồi xổm phía sau chướng ngại vật.
Mũi giáo truyền đến cảm giác, khiến hai tay Uý Trì Kính Đức nhức mỏi, răng nghiến chặt, vung thiết chùy lại đạp đập phá khoảng không, chính là loại cảm giác này, trước đó chưa đầu quân, y đã nếm đủ không ít tư vị. Ba kẻ địch núp sau chướng ngại vật khoảnh khắc hiện ra, chốc lát khiến người khác sợ hãi bất lực, rõ ràng đó chỉ là ba người bù nhìn, được mặc quần áo sĩ tốt mà thôi.
Các tướng sĩ lục tục nhảy vào chướng ngại vật cũng phát hiện mắc mưu, liên tiếp chém bay vô số "Quân địch", lại không thấy dấu vết máu rơi chút nào. Những người kia lúc trước bắn tên sớm đã chạy hơn hai trăm bộ rồi, đang lao như điên xuống một triền núi khác, vừa chạy vừa quay đầu nhìn.
- Uất Trì tướng quân, Trình Tướng quân nhà chúng ta cảm tạ đã đưa tiễn nha. Những người bù nhìn này coi như là lễ vật tặng ngươi.
Trong đám lính bỏ chạy, vài tiếng hét vang vọng lại, như sợ Uý Trì Kính Đức không bị tức điên.
- Lấy cung đến!
Uý Trì Kính Đức rống giận, hận không thể chém đối phương thành trăm ngàn mảnh. Ngoắc tay ra hiệu, lại không có ai đáp lại, lúc này mới nghĩ ra nơi đây là doanh trại quân địch, mình xưa nay dùng là cường cung đã để lại dưới chân núi, căn bản là không mang theo.
- Tướng quân, giặc cùng đường chớ đuổi!
Một gã thị vệ e sợ cho Uý Trì Kính Đức làm tiếp những việc không lý trí, vội lên trước thấp giọng nhắc nhở.
- Cần ngươi nói sao.
Uý Trì Kính Đức xoay tay lại, đẩy đối phương lảo đảo.
- Cả đội, xuống núi, từ chân núi đi vòng qua, bắt lấy bọn họ!
- Không rõ quân địch đi về hướng nào.
Thị vệ né tránh mấy bước, tiếp tục nhắc nhở.
- Cái gì?
Uý Trì Kính Đức chau mày, đưa mắt nhìn xung quanh. Đám quân địch đảm nhiệm nghi binh tại chân núi cuối cùng đã bỏ chạy thật xa rồi, rất nhanh đã chạy đến cánh bắc chân núi, phía trước lại xuất hiện một triền núi, rồi sau đó biến mất trong màu xanh thẳm. Sâu trong khu rừng xanh um, cũng không biết giấu bao nhiêu đối thủ, xé cổ họng, tiếp tục không dứt cất lời hát:
- Nam nhi nam nhi kẻ đáng thương, đầu một nơi thân một nẻo trong mương máng, xương trắng trước trận không ai thu, vợ con chỉ được gặp trong mộng. Nam nhi nam nhi kẻ đáng thương, xuân qua thu lại chàng không về, trong nhà cốc đậu không người thu...