Nghe bài dân ca thê lương, Uất Trì Kính Đức rốt cục bắt đầu thanh tỉnh. Y phát hiện, mình đã gặp phải một đối thủ cực kỳ khó dây dưa. Trước đây cùng quân Đường tác chiến, bất kể là đối phương dùng chính Binh cũng tốt, dùng kì binh cũng thế, đều có kết cấu mà theo, và ít hoặc nhiều đều chú ý đến vinh dự của võ tướng. Đối thủ hôm nay, căn bản là ra chiêu lung tung, không có đạo lý gì, cũng không có bất luận quy tắc gì.
Đối thủ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có khả năng bị mình bắt. Không nói đến hắn dẫn dắt tất cả đều là tinh nhuệ số một số hai, mặc dù là một đám giặc cỏ chưa từng trải qua quá huấn luyện, chỉ cần hắn không so đo nhất thời được mất, đánh một chút rồi bỏ chạy, mình căn bản cắn không được cái đuôi của hắn.
Mà nếu chẳng may bên ngoài trì hoãn thời gian quá dài, chỉ sợ thành Phần Dương sẽ có phiền toái. Đang do dự phủ nhận thua, thu binh khi về nhà, sau lưng lại là một trận đại loạn. Quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy đội kỵ binh kia lại như gió cuốn trở về, từ phía sau lưng đuổi theo, chém ngã một nhóm kỵ binh cảnh giới mà mình phái ra, sau đó lại tấn thay đổi trận hình, lao thẳng tới Lục Kiến Phương đang đóng giữ doanh địa.
- Lục Tướng quân!
Uất Trì Kính Đức kêu to, tách ra đám người, kéo tới một vật cưỡi, không quan tâm mà lao từ trên sườn núi đi xuống. Kỵ binh còn lại cũng thấy sự tình không ổn, chẳng quan tâm chỉnh đội, bắt lấy vật cưỡi gần nhất, lao xuống triền núi theo Uất Trì Kính Đức, ý đồ nghĩ cách cứu viện Lục Kiến Phương.
Đội ngũ hỗn loạn, che kín hòn đá và hố đất triền núi. Nhân mã chạm vào nhau, tiếng thét chói tai và tiếng kêu thảm bên tai không dứt. Bọn họ gần như là trơ mắt nhìn doanh trại quân đội của mình bị kẻ thù cắt thành hai nửa. Ngọn lửa bay lên không, khói đặc cuồn cuộn, lão tướng Lục Kiến Phương mang theo mấy chục huynh đệ ra sức chống cự, sau đó bị địch nhân chém ngã, một đám dùng vó ngựa đạp thành bánh thịt.
Một đao chém đứt đại kỳ bên thi thể của Lục Kiến Phương, Vương Nhị Mao hướng về phía Uất Trì Kính Đức giống như thị uy phất phất tay, giục ngựa trốn xa. Lúc này, Uất Trì Kính Đức bất kể như thế nào cũng không thể bỏ qua gã, Lục Kiến Phương tuy rằng dông dài, nhát gan, nhưng lại hết lòng với các huynh đệ. đại bộ phận tân binh Lưu Vũ Chu quân, bao gồm bản thân Uất Trì Kính Đức năm xưa đều chịu sự huấn đạo dưới trướng của Lục Kiến Phương. Tuy rằng sau đó bởi vì các loại nguyên nhân, rất quan hàm đều lớn hơn Lục Kiến Phương, nhưng trong lòng mọi người, vẫn đỗi đã y là một lão ca ca.
Đây cũng là nguyên nhân dù đêm qua Lục Kiến Phương nói rất nhiều ăn như khùng điên, Uất Trì Kính Đức cũng không dám đem trảm thị chúng, ổn định quân tâm. Giáo huấn một trận, sau này thả sẽ bồi tội sau. Phần lớn thời gian, các tướng lĩnh đều đã áp dụng loại thực thi này. Bọn họ tình nguyện mình bị thương, cũng không muốn thấy Lục Kiến Phương bị thương tổn. Càng khỏi phải nói tận mắt nhìn thấy vị lão đại này chết ngay trước mắt mình.
Không cần hiệu lệnh, tất cả kỵ binh đều điên rồi. Chỉ cần có thể quơ được vật cưỡi, toàn bộ nhảy lên lưng ngựa, đuổi theo Vương Nhị Mao bám chặt không tha. Không hiểu rõ mình rốt cuộc đã chọc vào tổ ong bò vẽ, Vương Nhị Mao sợ tới mức da đầu dựng lên, vừa liều mạng gõ bàn đạp, vừa xé cổ họng hô lớn:
- Thành Phần Dương không có, Lưu Vũ Chu chết rồi. Các ngươi đuổi theo ta, cũng là thừa rồi.
- Tặc tử, để mạng lại đi!
Uất Trì Kính Đức hai mắt ngậm huyết, liều mạng thúc chiến mã. Thất tảo hồng mã này thể lực không thể bằng ngựa Ô Truy, mới đuổi theo ra hai ba dặm, liền thở không ra hơi rồi. Vài tên thị vệ trung thành và tận tâm từ phía sau lưng chen vào, dắt ngựa Ô Truy không có yên ngựa đến bên Uất Trì Kính Đức. Uất Trì Kính Đức quát nhẹ, hai chân dùng sức, phóng lên lưng ngựa, vững vàng ngồi vào yên ngựa. Tảo hồng mã đã không thể chịu đựng được nữa, hai chân mềm đi, lảo đảo muốn ngã. Uất Trì Kính Đức lại khẽ vươn tay, tháo giáo dài bên ngựa Tảo hồng mã xuống, thuận thế đập tay, đẩy ra khỏi đội ngũ.
Tảo hồng mã được cởi lực hí dài, mệt mỏi, lại tránh ra phía sau đường, không bị những con ngựa khác giẫm lên mình. Sau một lúc lâu, nó giãy dụa một lần nữa đứng vững, nhìn về phương hướng Uất Trì Kính Đức biến mất lớn tiếng hí dài, "Ô - - - - ừ, ô — ừ" trong đôi mắt đầy lưu luyến.
- Tướng sĩ nhà ai, sao lại bỏ mặc một con súc sinh như thế.
Trong bụi mù, lại một đội kỵ binh xông qua. Một người trong đó liên tiếp quay đầu lại, nhìn Tảo hồng mã từ nay về sau vĩnh viễn không có khả năng trở lại trên chiến trường nữa.
- Đừng động đến con gia súc ấy, cứu người quan trọng hơn. Xem tình hình, Uý Trì hẳn đã tức giận rồi.
Một gã tướng quân mặt vàng khác trừng mắt nói với kẻ đang luyến tiếc Tảo hồng mã, thấp giọng quát lớn.
Thiếu niên tướng quân kia vội rụt cổ, khẽ nói;
- Tên Vương Nhị Mao kia dễ dàng như vậy bị người ta bắt lấy, còn gọi Vương Nhị Mao sao? Yên tâm đi, có Trình Danh Chấn ở đó, Úy Trì hắc tử chỉ có bị thiệt thôi!
- Sĩ Tín chớ tranh luận cùng Thúc Bảo. Tiết kiệm một chút khí lực, cứu người quan trọng hơn!
Một người trẻ tuổi mà thanh âm hùng hậu vang lên, đã cắt đứt tiếng nói của đối phương.
- Cô không nghĩ tới, Trình Tướng quân lại có phách lực như thế, lấy thân phạm hiểm, hoàn toàn phá vỡ này cục diện bế tắc! Mau chút, gặp được người của Lưu Vũ Chu, giết chết tại chỗ!
Uất Trì Kính Đức sao sẽ biết mình bọ ngựa bắt ve, phía sau đã rơi lên một hoàng tước vừa hung lại vừa độc, dẫn dắt dưới trướng kỵ binh, gắt gao cắn Vương Nhị Mao không tha. Trình Danh Chấn vài lần phái người từ bên cạnh quấy rầy, chém giết Lưu Vũ Chu quân tụt lại phía sau, thu hút sự chú ý của đoàn người, đều bị Uất Trì Kính Đức không chút do dự bỏ qua. Y hôm nay chỉ cần lấy mạng của Vương Nhị Mao báo thù cho Lục Kiến Phương, những cái khác một mực không để ý.
Mắt thấy khoảng cách của song phương càng ngày càng gần, Trình Danh Chấn biết rằng hôm nay phiền toái lớn rồi. Hắn thầm nghĩ vây khốn Uất Trì Kính Đức, tạo cơ hội về hướng Phần Dương, lại không nghĩ rằng Uất Trì Kính Đức là con hổ điên, rơi vào lồng sắt cũng khó đối phó như vậy. Không đành lòng nhìn huynh đệ tốt của mình bị giết chết ngay trước mắt mình, quyết định chắc chắn, hắn giục ngựa, vừa đuổi theo Uất Trì Kính Đức, vừa giương cung cài tên.
Mục tiêu di chuyển khó mà bắn trúng, trước sau hai mũi tên đều sượt qua người Uất Trì Kính Đức. Trình Danh Chấn lại đáp mũi tên thứ ba bắn xuyên qua, rốt cục khiến Uất Trì Kính Đức sinh lòng cảnh giác, rút ra roi sắt dưới yên ngựa, trước tiên đánh rơi mũi tên lông vũ, sau đó, cũng không quay đầu lại, hỏi:
- Người tới là ai, muốn chết thì đến gần chút nữa đi.
- Là Trình gia gia nhà ngươi!
Trình Danh Chấn thấy Uất Trì Kính Đức võ nghệ cao cường, trong lòng biết cơ hội bắn trúng của mình không lớn. Vứt bỏ kỵ cung, cầm giáo dài trong tay:
- Có gan dừng lại, đánh một trận chiến với ta. Huynh đệ dưới trướng ngươi đều chạy tan tác rồi, bày trận mà chiến thì ta lại ức hiếp ngươi quá.
Uất Trì Kính Đức nghe tiếng quay đầu lại, phát hiện huynh đệ mình đã chạy trốn thành một đường hắc tuyến thật dài, nếu chẳng may quân địch chặt đứt ở giữa đội ngũ, cướp giết, mình khẳng định phải thất bại thảm hại. Nhưng lại quay sang nhìn bên cạnh Trình Danh Chấn, y cũng nở nụ cười lạnh. Đối phương trên miệng nói tuy rằng có trật tự, nhưng kỵ binh đi theo cũng chỉ hơn mười người, cùng mình quả thực là tám lạng nửa cân thôi.
- Ngươi thật sự là Trình Danh Chấn? Ngươi ngốc à!
Ấn tượng cho mình trước sau chênh lệch quá lớn, Uất Trì Kính Đức không thể tin được, vừa tiếp tục giục ngựa chạy như điên, vừa nói.
Giữa núi đồi có gió lớn, Trình Danh Chấn nghe không rõ lắm. Giục ngựa mau chóng đuổi mấy bước, cố gắng rút ngắn khoảng cách giữa mình và Uất Trì Kính Đức, xé cổ họng hô:
- Đương nhiên là ta. Kế sách hôm nay, tất cả đều xuất từ tay ta. Ngươi ngu ngốc, rõ ràng chỉ có cái dũng của thất phu, không ngờ cũng có thể lăn lộn làm được Thượng tướng quân!
- Tự mình muốn chết, chớ có trách ta!
Uất Trì Kính Đức nói một câu này, trong giây lát quay đầu ngựa, nhích lại gần về phía Trình Danh Chấn, cũng không cần phải đuổi theo tên họ Vương đang chạy đằng trước nữa. Giết chết Trình Danh Chấn, chẳng những hoàn toàn xoay chuyển bại cục lúc trước, mà Lục Kiến Phương ở dưới cửu tuyền cũng có thể sáng mắt.
Trình Danh Chấn không dự đoán được Uất Trì Kính Đức nói thay đổi chủ ý liền lập tức thay đổi chủ ý, nhìn thấy hai vật cưỡi không ngừng tới gần, lập tức khẩn trương giơ giáo dài lên, ra sức đâm về phía Uất Trì Kính Đức. Lần này không cầu đả thương người, hắn chỉ muốn làm tổn thương ngựa. Giết ngựa Ô Truy mà Uất Trì Kính Đức đang cưỡi, gã này bị ngã cũng chết.
Uất Trì Kính Đức chỉ nhẹ nhàng quơ quơ giáo dài, một đòn đã phá giải một kích của Trình Danh Chấn.
- Trình Danh Chấn.
Trong miệng ra một tiếng gào to, một cánh tay gã kẹp giáo, mượn thế ngựa xông đâm tới Trình Danh Chấn. Trình Danh Chấn phất tay rút trường đao lưỡi rộng ra, đẩy đỡ, chỉ nghe “keng” một tiếng vang thật lớn, giáo dài của Uất Trì Kính Đức bị đánh mở, người và ngựa đều sượt qua người Trình Danh Chấn. Lại nhìn Trình Danh Chấn, khẽ nghiêng trên lưng ngựa, phun ra một búng máu, thuận thế phun trúng một gã kỵ binh phóng qua.
Đao thuật của hắn một nửa đến từ La Thành chỉ điểm, một nửa đến từ thực chiến tổng kết, ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Chiến mã lần lượt thay đổi, đã đem ba gã thị vệ của Uất Trì Kính Đức rơi xuống đất. Bên kia Uất Trì Kính Đức cũng không yếu thế, giáo dài tung bay, đâm lật ra bốn gã thân binh của Trình Danh Chấn, sau đó đẩy chuyển vật cưỡi, lại lao đến.